Thư Sinh Này Có Chút Hung Ác (Bản Dịch)
-
Chapter 25: Đợi Hứa Tiên
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lúc này nơi đây đã có rất nhiều người vây quanh.
Mọi người đã hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, lúc này đều nhìn Lưu Tùng Cẩm ướt như chuột lột mà cười, một số nữ tử cười thầm to nhỏ.
"Mắt chó coi thường người, vu khống người ta không phải tú tài."
"Để ra oai trước Tôn Nghiên Nhi kia, giờ thì hay rồi, thành chó ngã xuống nước luôn... "
"Ha ha ha... "
Nghe những lời bàn tán này, Lưu Tùng Cẩm nhất thời xấu hổ không còn mặt mũi, không dám nán lại, mặt đỏ tía tai cúi đầu vào khoang thuyền, thay quần áo.
"Hừ, đúng là trò hề."
Tô Biệt cười khẩy, kéo Lạc Tử Quân nói: "Đi thôi, Lạc lão đệ, chúng ta vào uống rượu, đừng chấp nhặt với tên đó."
Ba người cùng vào khoang thuyền.
Trương Dật Thiên do dự một chút, cũng đi theo vào.
Lúc này, ở lan can bên ngoài, Tôn Nghiên Nhi vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: "Không thể nào... không thể nào... sao hắn có thể là tú tài?"
Hoàng Chiêu Đệ và những người khác ở bên cạnh đều nhìn nhau.
"Lưu Tùng Cẩm kia ỷ nhà có chút tiền, từ trước đến nay thích mắt chó coi thường người, lại thích ra oai trước mặt nữ tử, thật là đáng ghét. Lạc lão đệ, đừng để bụng. Nếu sau này hắn dám tìm lão đệ gây phiền phức, ta cũng sẽ không tha cho hắn."
Trong khoang thuyền, Tô Biệt thấy Lạc Tử Quân có vẻ mất tập trung, tưởng hắn vừa rồi bị kinh sợ, vội vàng an ủi.
Thật ra Lạc Tử Quân đang nghĩ đến chuyện của Hứa Tiên.
Đến giờ này rồi mà Hứa Tiên vẫn chưa đến, chẳng lẽ giữa đường xảy ra chuyện gì bất trắc?
Điều hắn lo lắng nhất là Hứa Tiên đã gặp Bạch nương tử ở bên Tây Hồ.
"Đúng rồi, Hứa huynh sao vẫn chưa đến?"
Hắn không nhịn được hỏi.
Tô Biệt nghe vậy thì sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tên đó từ trước đến nay thích rề rà, không vội, tối nay hắn nhất định sẽ đến."
Vương Đại Phú ở bên cạnh cười nói: "Xem ra Lạc lão đệ rất quan tâm đến Hứa Tiên nhỉ?"
Lạc Tử Quân giả vờ rất tùy ý giải thích: "Chỉ là trước đây đã nghe qua danh tính của Hứa huynh, vừa khéo Tô huynh lại là hảo hữu của Hứa huynh nên muốn làm quen một chút."
Mấy người đang trò chuyện thì Hoàng Chiêu Đệ mặc một chiếc váy lụa màu vàng nhạt đột nhiên đi tới, nhìn Lạc Tử Quân lạnh lùng nói: "Lạc Tử Quân, chuyện vừa rồi là bọn ta sai, bọn ta đã hiểu lầm ngươi. Nhưng ngươi là nam tử hán đại trượng phu nên mở rộng lòng lượng một chút, nếu Nghiên Nhi không ưng ý ngươi, ngươi nên rộng lượng buông tay, hà cớ gì phải ra lời mắng nhiếc nàng? Thật làm mất thể diện của kẻ sĩ!"
Lạc Tử Quân nhìn nàng, vẫn là câu nói đó: "Ta đã mắng nhiếc nàng ấy như thế nào?"
Hoàng Chiêu Đệ hừ lạnh, không tiếp tục cãi cọ với hắn, nói: "Dù sao ta đến đây chỉ để nói với ngươi một tiếng, sau này ngươi đừng dây dưa với Nghiên Nhi nữa, chuyện này cứ thế đi."
Nói xong, nàng liền quay người bỏ đi một cách tiêu sái.
Lạc Tử Quân tỏ vẻ khó hiểu.
Cái gì gọi là "Sau này đừng dây dưa với nàng nữa"?
Hắn đã dây dưa gì cơ?
"Tử Quân, lão đệ và vị Tôn cô nương kia có chuyện gì à?"
Tô Biệt tỏ vẻ tò mò.
Vương Đại Phú bên cạnh cũng cười nói: "Lạc lão đệ, mau kể đi, giữa huynh đệ chúng ta, chắc chắn sẽ không cười nhạo ngươi đâu."
Lạc Tử Quân vốn không để chuyện đó trong lòng, thấy hai người hỏi, liền thuận miệng kể lại.
"Đời trước bọn ta đã quen biết, định ra hôn ước từ nhỏ, hôm đó bọn ta theo lệnh của trưởng bối, lần đầu tiên hẹn gặp, chẳng qua đều không ưng ý đối phương..."
Vương Đại Phú cười hì hì nói: "Lạc lão đệ, sai rồi? Nghe ý của vị Hoàng cô nương kia thì phải là vị Tôn cô nương kia không ưng ý lão đệ chứ?"
Tô Biệt bên cạnh vội vàng ngăn cản: "Vương huynh."
Vương Đại Phú cười nói: "Tô huynh, huynh quá coi thường Lạc lão đệ rồi, huynh xem đệ ấy có giống như để chuyện này trong lòng không? Ta chỉ tò mò hỏi thăm thôi, không có ý gì khác, Lạc lão đệ sẽ không trách tội đâu."
Lạc Tử Quân cười khổ nói: "Thật ra ta chẳng muốn đi, là tỷ tỷ ép ta đi. Vương huynh nói đúng, chuyện này ta quả thực không để trong lòng."
Hắn đến đây chỉ muốn gặp Hứa Tiên và Bạch nương tử, chuyện tình cảm nam nữ này chẳng liên quan gì đến hắn, hắn đương nhiên không để tâm.
Vương Đại Phú liếc nhìn bên ngoài, trên mặt nở nụ cười nói: "Xem tình hình vừa rồi, hình như trước đó vị Tôn cô nương kia không biết Lạc lão đệ là tú tài, đúng không?"
Tô Biệt cũng hiểu ra: "Lạc lão đệ mới thi đỗ tú tài mấy hôm trước, cũng phải thôi, cũng phải thôi."
Hắn như bỗng hiểu ra điều gì.
Vương Đại Phú hừ lạnh nói: "Vị Tôn cô nương kia tưởng Lạc lão đệ chỉ là một học đồ trong tiệm thuốc nên chẳng thèm để mắt tới. Có điều hôm nay nàng ta biết được Lạc lão đệ là tú tài, không biết sẽ nghĩ thế nào?"
Tô Biệt khuyên nhủ: "Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, Lạc lão đệ, loại nữ nhân tự cho mình là cao quý, hợm hĩnh coi thường người khác như vậy, không đáng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook