Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ai lại không phải là bát quái tinh V: Theo thông tin từ cư dân mạng, một tiểu hoa đang nổi tên Nguyễn Kiều đã bị ba mẹ nuôi giàu có bỏ rơi và khóc lóc đến ngất đi trước cửa nhà họ Nguyễn! Nghe nói nhà họ Nguyễn cũng đã mang về một cô thiên kim đại tiểu thư thật, mọi người nói xem ai có vẻ ngoài của một đại thiên kim hơn? [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Những bức ảnh so sánh khác biệt giữa Nguyễn Kiều và thiên kim thật của nhà họ Nguyễn – Nguyễn Phỉ.

Công bằng mà nói, Nguyễn Phỉ dung mạo không tệ, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt hình quả hạnh trông khá linh động. Nhưng ánh sáng của đom đóm xét cho cùng cũng không thể so sánh với sự rực rỡ của hào quang nhật nguyệt, trong bức ảnh, Nguyễn Kiều đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai làm bằng tre và gỗ, bụi hoa hồng sau lưng đều kém hơn cô. Chỉ cần ngước mắt, cong môi, cô đã có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng… có lợi ích gì đâu?

Lâm Vũ Xuyên tựa cằm nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Kiều từ nhỏ sức khỏe đã kém, làn da trắng như sứ, bộ dáng yên tĩnh lúc hôn mê lại càng yếu nhược. Hàng mi dày như lông quạ đổ bóng râm nhè nhẹ, che đi đôi mắt xinh đẹp như những vì sao.

“Kiều Kiều, sau khi tỉnh lại chúng ta đừng đến nhà họ Nguyễn nữa, không đáng đâu.” Lâm Vũ Xuyên thở dài, dùng ngón tay gạt đi phần tóc mái hơi rối bù trên trán cô gái, để lộ ra khuyết điểm duy nhất trên cơ thể Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều có một vết thương ở mí mắt, nghe nói khi Nguyễn Kiều còn nhỏ, cô và bà Nguyễn đã bị bắt cóc, cô bé Nguyễn Kiều còn nhỏ đã dũng cảm đứng trước mặt bà Nguyễn khi bà Nguyễn sắp bị tên côn đồ đâm trúng, chỉ cần con dao tiến thêm mấy milimét, con mắt của Nguyễn Kiều sẽ bị phế đi rồi.

Có lẽ là do ông trời đang thương hại cô, cô chỉ bị cắt một vết lớn trên mí mắt, bà Nguyễn cũng không hề xảy ra chuyện gì.

Nhưng kể từ đó sức khỏe của Nguyễn Kiều không được tốt.

Bác sĩ nói là do vấn đề tâm lý, có lẽ lúc đó cô đã rất sợ hãi.

Khi Nguyễn Kiều dần dần tỉnh lại, tai cô ù đi, luôn có một giọng nói cứ lẩm bẩm không ngừng như âm thanh 3D cứ vây quanh bên tai cô. Sau khi chịu đựng hai ba phút, cuối cùng cô cũng mở mắt ra. Lúc này, tầm nhìn của cô vẫn còn khá mờ, cho đến khi một khuôn mặt phóng to đầy kinh ngạc thất thanh hét lên:

“Kiều Kiều cậu tỉnh lại rồi! Tớ đi tìm bác sĩ!”

Tiếng giày cao gót chạy loạn xạ trên mặt đất dần dần rõ ràng hơn, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng bệnh kêu vang với tốc độ dần dần chậm lại, cô mơ màng chớp chớp mắt, không tìm hiểu được tình hình.

Năm phút sau, sau khi khám xong, bác sĩ nói: “Bệnh nhân đã ổn, có thể xuất viện.”

Lâm Vũ Xuyên gần như đã khóc khi ôm Nguyễn Kiều: “May quá Kiều Kiều, cậu không sao!”

Nguyễn Kiều: “…”

Không, tôi nghĩ có thể có điều gì đó không ổn với tôi.

Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp cô, nhưng cô hình như lại rất quen thuộc với tôi.

Nguyễn Kiều dùng cớ đi vệ sinh vội vàng thoát khỏi vòng tay của Lâm Vũ Xuyên, khi cô bước xuống khỏi giường, có lẽ là do cơ thể yếu đuối nên đôi chân của cô không thể kiểm soát được, khiến Lâm Vũ Xuyên sợ hãi suýt nữa lại hét lên. Nguyễn Kiều vội vàng xua tay biểu thị mình không sao, sau đó cắn răng chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Nhìn chằm chằm người trong gương suốt hai phút, Nguyễn Kiều mới nhận ra có lẽ có chuyện gì đó nghiêm trọng.

Nguyễn Kiều sắc mặt tái nhợt, mím môi đi về phòng bệnh, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Lâm Vũ Xuyên, Nguyễn Kiều mở miệng nói: “Đầu tôi hơi choáng, hình như không nhớ được một số chuyện, cho hỏi cô là?”

Vẻ mặt của Lâm Vũ Xuyên đột nhiên thay đổi.

 

Sau gần ba tiếng vật lộn, Lâm Vũ Tuyên và Nguyễn Kiều ngồi xuống một góc trong quán cà phê. Cả hai đều đeo khẩu trang đen che gần hết mặt, nghe Lâm Vũ Tuyên nói là vì cả hai đều là người của công chúng, lúc này mà bị chụp trộm thì không hay. Qua lời kể của Lâm Vũ Tuyên, Nguyễn Kiều cũng dần hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Cô, Nguyễn Kiều, truyền nhân đời thứ chín mươi chín của Thiên Sư phủ lừng lẫy, vậy mà lại xuyên không khi đang bắt một con quỷ đất. Nói chính xác hơn thì là xuyên sách. Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Kiều đã đọc không dưới vài nghìn cuốn tiểu thuyết, thậm chí còn từng vì mê tiểu thuyết không dứt mà bỏ bê việc học, bị các bậc tiền bối trong Thiên Sư phủ cầm roi mây đuổi đánh suốt ba con phố.

Nguyễn Kiều mơ hồ nhớ rằng thiên kim giả cuối cùng rất thảm, không biết là chết hay tàn phế.

Trong lòng thầm kêu một tiếng, Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn cô gái ngồi đối diện, Lâm Vũ Tuyên năm nay vừa tốt nghiệp đại học, không giống Nguyễn Kiều là thiên kim giả, cô ấy là học chính quy khoa ban chuyên nghiệp. Đáng lẽ chuyên nghiệp sẽ không coi trọng nghiệp dư, nhưng trước đây Nguyễn Kiều vô tình giúp Lâm Vũ Tuyên, vì vậy quan hệ của hai người khá tốt.

Lần này chuyện thiên kim thật giả nhà họ Nguyễn ầm ĩ như vậy, tất cả mọi người đều xem trò cười của Nguyễn Kiều, nhưng chỉ có một mình Lâm Vũ Tuyên nghe nói Nguyễn Kiều đến nhà họ Nguyễn thì vội vàng bỏ công việc đang làm, bất chấp khả năng mất hợp đồng đại diện mà tìm thấy Nguyễn Kiều đang hôn mê trước cửa nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Kiều nhớ người bạn thân của nữ phụ Lâm Vũ Tuyên này, trong tiểu thuyết cũng vì quan hệ của hai người tốt mà cuối cùng dẫn đến việc thiên kim thật Nguyễn Phỉ đối phó với Nguyễn Kiều thì tiện thể cũng đối phó luôn Lâm Vũ Tuyên.

Tóm lại cả hai đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Nguyễn Kiều có chút đau lòng vì cô ấy, cánh tay mảnh khảnh nâng lên nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, giọng cô dịu dàng như tiếng thì thầm: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước, bữa cà phê này tớ mời.”

Lâm Vũ Tuyên: “…Cậu còn tiền à?’’

Biểu cảm trên mặt Nguyễn Kiều dần cứng đờ, trong lòng cũng dần dâng lên một dự cảm không lành: “Câu này có ý gì?”

Lâm Vũ Tuyên thở dài: “Cậu không nhớ sao, cậu nói mình không tham tiền của nhà họ Nguyễn, chỉ quan tâm đến tình thân này, hy vọng nhà họ Nguyễn đừng làm tuyệt tình như vậy. Nhưng thái độ của nhà họ Nguyễn… Trước đây cậu đến nhà họ Nguyễn chính là để trả tiền cho họ.”

Danh tiếng của Nguyễn Kiều trong giới chỉ ở mức trung bình, diễn xuất cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng khuôn mặt đó có thể tranh thủ được rất nhiều phúc lợi, ví dụ như một số quảng cáo tạp kỹ, những năm gần đây Nguyễn Kiều cũng kiếm được không ít tiền, bây giờ toàn bộ đều trả lại cho nhà họ Nguyễn rồi. Ngay cả ngôi nhà bên ngoài, cậu cũng có ý định làm thủ tục sang tên.

Nguyễn Kiều: “…Tớ không còn tiền sao?”

Lâm Vũ Tuyên: “Nếu tớ nhớ không nhầm thì có lẽ còn khoảng hai trăm tệ. Cho nên bữa này vẫn là tớ mời nhé.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, nếu không với thể chất của cô ấy mà ngất đi lần nữa thì tiền thuốc men có thể rút sạch hai trăm tệ cuối cùng này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương