Thành Nghiện - Mộc Tây Tây Trạch
-
Chương 69: Chương 69: Hoàn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 69:
Ngày diễn ra hôn lễ, khách khứa đến rất đông. Không ít nhân vật tầm cỡ, những người mà trong các sự kiện bình thường gần như chẳng thể gặp cùng một lúc, đều có mặt.
Hạ Trí không quen biết phần lớn bọn họ, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng rằng, kể từ khoảnh khắc hôn lễ bắt đầu, thái độ của tất cả mọi người đối với cậu đã thay đổi.
Tổ chức một hôn lễ vốn là chuyện vô cùng mệt mỏi. Đêm qua, cậu thậm chí còn chẳng ngủ ngon.
Thế nhưng, khi hôn lễ chính thức diễn ra, ngay khoảnh khắc đứng trên sân khấu đọc lời tuyên thệ, mọi mệt mỏi của Hạ Trí dường như tan biến hoàn toàn. Cả thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, trong mắt cậu lúc này chỉ còn lại duy nhất một người—Chu Thời Bùi.
Trong đại sảnh lộng lẫy, toàn bộ ánh đèn đều hội tụ vào vị trí trung tâm sân khấu. Người dẫn chương trình cất giọng đọc lời tuyên thệ. Ở phía dưới, có người xem náo nhiệt, có người chân thành chúc phúc, nhưng ánh mắt của tất cả đều tập trung vào hai người họ.
Chu Thời Bùi gần như dành tất cả những khoảnh khắc phô trương nhất trong cuộc đời mình chỉ để cho một mình Hạ Trí.
Dưới sân khấu, Tần Thân—người từng cố ý lôi kéo Hạ Trí—cũng có mặt. Hắn ta hứng thú nhìn lên, tựa như có chút tiếc nuối vì không thể chia rẽ bọn họ.
Mẹ Chu ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Cùng bàn với bà còn có Lộ An, Giang Luật. Cố Dị thì ngồi ở một bàn khác. Còn Cận Vi cũng đến, nhưng lại ngồi tách biệt. Bên cạnh Cận Vi có một người khác, người đó khẽ nhìn về phía Giang Luật, hơi gật đầu như chào hỏi.
Giang Luật nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, mọi ánh nhìn một lần nữa hướng về hai nhân vật chính trên sân khấu.
Người dẫn chương trình vừa dứt lời tuyên thệ, sau đó quay sang hỏi Hạ Trí có đồng ý hay không.
Hạ Trí nhìn Chu Thời Bùi, khẽ mở miệng nhưng không thể thốt ra lời nào. Cậu căng thẳng đến mức như bị mất tiếng, cảm giác không chân thực đến mức gần như chẳng thể tin đây là sự thật.
Chu Thời Bùi kịp thời nắm lấy tay Hạ Trí, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, khiến cậu dần dần bình tĩnh lại. Giọng nói trầm thấp vang lên: “Căng thẳng à?”
Bàn tay hắn vừa rắn rỏi vừa ấm áp, nắm chặt lấy cậu, mang đến cảm giác an toàn vô cùng. Hạ Trí khẽ hít một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Tôi đồng ý.”
Người dẫn chương trình cứ tưởng giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ, giờ thấy vậy cũng âm thầm thở phào, sau đó tiếp tục hỏi: “Chu Thời Bùi tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với Hạ Trí tiên sinh, dù sau này giàu sang hay nghèo khó, mạnh khỏe hay bệnh tật, cũng sẽ mãi ở bên nhau, không rời không bỏ không?”
Chu Thời Bùi nhìn Hạ Trí, ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng đáp: “Tôi đồng ý.”
Nói xong, hắn nắm lấy tay Hạ Trí, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sự ấm áp chân thành: “Hạ Trí, từ hôm nay trở đi, em sẽ là bạn đời của anh. Anh nguyện lấy danh nghĩa chồng em, đồng hành cùng em, chăm sóc em, suốt đời suốt kiếp, mãi mãi chung thủy với em, chỉ yêu mình em.”
Hạ Trí nghe hắn nói, cả người như sững lại. Đôi mắt xinh đẹp khẽ run rẩy, tựa như mặt nước gợn sóng, mãi một lúc lâu sau mới thì thầm: “Em cũng vậy.”
Chu Thời Bùi khẽ cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Người dẫn chương trình trên sân khấu gần như không thể chen vào bầu không khí giữa hai người, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục: “Vậy thì, xin mời vị trao nhẫn cho nhau.”
Dứt lời, nhân viên mang nhẫn cưới lên sân khấu, đứng yên giữa hai người.
Chu Thời Bùi là người lấy nhẫn trước. Hắn nhìn Hạ Trí, vươn tay về phía cậu: “Đưa tay cho anh.”
Hạ Trí ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn. Chu Thời Bùi cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua chiếc nhẫn, dừng lại một chút rồi mới buông ra.
Hạ Trí cũng cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, nghiêm túc đeo vào tay Chu Thời Bùi.
“Tiếp theo là khoảnh khắc mà tất cả chúng ta mong chờ nhất—xin mời hai nhân vật chính hôn nhau!”
Giữa tiếng vỗ tay và những tràng hoan hô, Chu Thời Bùi giơ tay đặt sau gáy Hạ Trí, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu.
Mãi đến khi tiếng vỗ tay lắng xuống, hắn mới buông người trong lòng ra. Hạ Trí hơi đỏ mặt, ánh mắt ươn ướt.
Không khí trên dưới sân khấu đều vô cùng náo nhiệt. Sau đó, cả hai phải đi chúc rượu khách khứa. Vì Hạ Trí không uống được rượu, nên cậu chỉ uống nước thay thế. Còn Chu Thời Bùi, dù có người thay hắn cản rượu, nhưng vì là ngày cưới, vẫn uống không ít.
Tới lúc tiệc tan, cả hai đều đã rất mệt. Chu Thời Bùi uống nhiều rượu, vừa lên xe đã dựa vào người Hạ Trí chợp mắt. Về đến nhà, chính Hạ Trí là người đỡ hắn xuống xe.
Dù không thực sự say, nhưng hắn vẫn để mặc cậu dìu mình vào phòng.
Căn phòng tân hôn được trang trí đỏ rực với chữ "Song Hỷ" và dòng chữ “Tân hôn vui vẻ” ở khắp nơi, tràn đầy không khí vui mừng.
Ngay cả chăn đệm cũng đổi thành màu đỏ thẫm. Trên tủ đầu giường là ảnh chung của hai người, bên cạnh còn có hai chiếc cốc đỏ đặt song song.
Chu Thời Bùi ngồi xuống giường, Hạ Trí khom người xuống trước mặt hắn, định tháo giày giúp hắn. Chu Thời Bùi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Để anh tự làm. Em giúp anh lấy cốc nước là được.”
Hạ Trí ngước mắt nhìn hắn, gật đầu rồi đứng dậy đi rót nước.
Chu Thời Bùi tựa lưng vào đầu giường, đôi mắt ánh lên nét dịu dàng.
Chẳng mấy chốc, Hạ Trí đã quay lại, tiện tay đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh, đưa ly nước cho hắn.
Chu Thời Bùi không nhận lấy, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Hạ Trí suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng người tới gần hơn, trực tiếp đưa ly nước đến bên môi hắn.
Chu Thời Bùi lúc này mới cúi đầu uống một ngụm. Cảm nhận được chút vị ngọt trong nước, hắn hơi nhướng mày, hỏi: “Em cho mật ong vào sao?”
“Ừm, giúp giải rượu.” Hạ Trí nhẹ giọng đáp.
Chu Thời Bùi uống hết ly nước. Khi Hạ Trí định đứng lên thì bị kéo lại. Hắn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng lấy ly nước từ tay cậu, đặt lên tủ đầu giường.
Hạ Trí quay lại nhìn hắn, chợt phát hiện trong mắt hắn chẳng còn chút men say nào, mà chỉ còn sự dịu dàng sâu thẳm.
Hắn chăm chú nhìn cậu, chậm rãi nói: “Hạ Trí, tân hôn vui vẻ.”
Hạ Trí nhìn hắn, ngẩn người một lúc,khẽ đáp lại: “Tân hôn vui vẻ.”
Chu Thời Bùi cúi xuống, hôn lên môi cậu.
Hạ Trí khẽ nhắm mắt, tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, dịu dàng đáp lại nụ hôn. Khi nụ hôn trở nên sâu hơn, khóe mắt cậu hơi đỏ lên, tay càng siết chặt lấy hắn hơn.
Ánh mắt Chu Thời Bùi trầm xuống, bàn tay đặt trên eo cậu siết chặt thêm một chút.
Hắn không biết Hạ Trí có thực sự hiểu hết ý nghĩa của hôn nhân hay không. Nói công bằng, một hôn lễ thế này đối với một người chưa tròn hai mươi như Hạ Trí mà nói, có lẽ hơi bất công. Nhưng hắn biết rõ—Hạ Trí khao khát sự ràng buộc này.
Từ sau khi gặp chuyện không may, cậu không còn cảm giác an toàn nữa, thậm chí đối với hắn còn sinh ra một kiểu ỷ lại không bình thường. Chu Thời Bùi chỉ muốn dùng một phương thức khác để thay đổi điều đó.
Hôn nhân mang đến cho Hạ Trí sự ràng buộc, nhưng chính cậu là người mong muốn nó. Vì chỉ khi bị ràng buộc, cậu mới có thể tìm được cảm giác an toàn.
Từ giờ trở đi, người thân và người yêu của Hạ Trí—chỉ có thể là hắn.
“Hạ Trí.” Chu Thời Bùi rời khỏi môi cậu, hơi thở nóng rực phả lên da cậu, giọng nói khàn đi: “Anh yêu em.”
Trái tim Hạ Trí khẽ rung lên. Cậu mở mắt, định nói gì đó, nhưng Chu Thời Bùi cúi xuống, lần nữa chặn hết thảy âm thanh của cậu.
Hắn không cần cậu đáp lời.
Bởi lẽ, những lời “ yêu thích” mà Hạ Trí dành cho hắn đã quá nhiều, còn hắn—lại hiếm khi nói ra.
Nhưng không sao.
Cuộc đời sau này của họ vẫn còn rất dài. Đây mới chỉ là khởi đầu.
Họ có rất nhiều thời gian…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook