Thái Tôn Bí Lục
Chapter 38: Thương lượng (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Cảnh tượng những cánh tay túa ra như một con sóng khổng lồ đang dần ập tới, che phủ lấy Nguỵ Diễn Hạo.  

 

"Áaaaa!"  

 

Văn Ân Chi cuối cùng cũng không kìm được mà hét lên.  

 

Thân hình đáng đối mặt với nguy hiếm của Nguỵ Diễn Hạo dường như sắp bị cuốn đi, nghiền nát trong con sóng ấy. Nhưng kỳ lạ thay, hắn vẫn đứng đó, thản nhiên vắt cây chổi qua vai, nghiêng đầu nhìn về phía trước.  

 

"Ừm?"  

 

Mặc cho những con sóng lao đến, Nguỵ Diễn Hạo dường như đang trầm tư suy nghĩ, không có chút động thái né tránh.  

 

Văn Ân Chi hoảng hốt, liền hét lên với Nguỵ Diễn Hạo.  

 

Không, phải là nàng đã định hét lên.  

 

Nhưng chưa kịp phát ra tiếng thì bóng tay của Lộc Mục Phong đã phủ kín lấy Nguỵ Diễn Hạo.  

 

Văn Ân Chi nhắm chặt mắt lại.  

 

"Chết... chết rồi."  

 

Nàng biết, nếu một người bình thường phải chịu đòn như vậy, chắc chắn sẽ không sống sót. Dù không phải là người am hiểu võ công, nhưng nàng cũng có thể đoán được điều đó.  

 

Văn Ân Chi vội bịt miệng, nếu không nàng chắc chắn sẽ không ngừng la hét.  

 

Không, chính là nàng đã sắp bật khóc rồi.  

 

"Vì ta... vì ta..."  

 

Nếu không phải vì nàng, hắn đâu có phải ra nông nỗi này.  

 

Nếu hắn không tới đây, hắn đâu có phải chết?  

 

Nếu lúc hắn chạy trốn mà nàng không gọi lại, hắn đã có thể sống sót.  

 

"Vì ta..."  

 

Văn Ân Chi không nghĩ tới việc lau đi những giọt nước mắt đang rơi.  

 

"Hình như ta đã thấy chiêu này ở đâu đó rồi nhỉ...?"  

 

Văn Ân Chi đột ngột mở mắt, giọng nói của Nguỵ Diễn Hạo vang lên.  

 

"Hả?"  

 

Cảnh tượng trước mắt thật kỳ lạ.  

 

Nguỵ Diễn Hạo vẫn đứng đó, không hề thay đổi, giống như lúc đầu.  

 

Giống như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác, Nguỵ Diễn Hạo vẫn thản nhiên, không chút sợ hãi.  

 

Nhưng nét mặt kinh hoàng của Lộc Mục Phong lại chứng minh rằng đó không phải là ảo giác. 

 

Lộc Mục Phong nhìn Nguỵ Diễn Hạo một cách ngẩn ngơ, lúc sau một lúc lâu mới mở miệng, giọng yếu ớt.  

 

"Ngươi... làm thế nào vậy?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo thản nhiên đáp lại:  

"Thấy rồi còn hỏi?"  

 

"..."  

 

Lộc Mục Phong hít một hơi dài, mắt sáng lên đầy nghi hoặc.  

 

Hắn chắc chắn đã nhìn thấy.  

 

Khi những cơn sóng vây quanh, Nguỵ Diễn Hạo đã lặng lẽ bước đi qua những khe hở nhỏ nhất giữa chúng.  

 

Với mỗi con sóng vồ tới, hắn cứ di chuyển một cách bình thản.  

 

Thậm chí còn di chuyển rất chậm.  

 

Văn Ân Chi nhìn mà không thể tin nổi, Nhị Vương Gia thì ngạc nhiên đến ngẩn ngơ, còn Lộc Mục Phong thì chấn động đến mức không thể nói gì.

 

Càng biết nhiều, càng nhìn rõ.  

 

Văn Ân Chi không hiểu võ công, nàng chỉ thấy chuyện này thật kỳ lạ. Còn Nhị Vương Gia, người hiểu rất rõ về võ công, thì lại không khỏi thầm cảm thán trước cảnh giới của Nguỵ Diễn Hạo. Nhưng kẻ kinh hoàng nhất chính là Lộc Mục Phong, người biết rõ nhất cảnh giới võ công của mình, hắn rõ ràng đã thấy được từng bước đi của Nguỵ Diễn Hạo vừa rồi vượt xa mọi tưởng tượng, khiến hắn kinh hãi đến mức không thể tin nổi.  

 

'Rốt cuộc con quái vật này từ đâu xuất hiện?' 

 

Lộc Mục Phong không thể tưởng tượng được võ học của Nguỵ Diễn Hạo mạnh mẽ đến mức nào. Với bản thân hắn, ở độ tuổi này, cũng không thể tìm ra đối thủ xứng tầm để đứng lên so kè.  

 

Vậy mà một người trẻ tuổi như Nguỵ Diễn Hạo lại sở hữu một võ công mà ngay cả Lộc Mục Phong cũng không thể tưởng tượng nổi.  

 

'Chẳng lẽ hắn lại được ăn linh đan rồi ?' 

 

Mặc dù đây là một câu nói không có lý, nhưng ngoài lý do này, chẳng còn cách nào để giải thích võ công tuyệt thế của Nguỵ Diễn Hạo được.

 

Điều rõ ràng duy nhất là võ công của Nguỵ Diễn Hạo vượt xa mọi tưởng tượng của Lộc Mục Phong, và Lộc Mục Phong không thể đấu lại hắn.

 

Chỉ với một bước đi, Nguỵ Diễn Hạo đã phá vỡ hoàn toàn khí thế chiến đấu của Lộc Mục Phong.  

 

"Kỳ lạ thật."

 

Nhị Vương Gia lên tiếng.

"Kỳ lạ gì ?"

 

"Chiêu thức của hắn ta... hình như ta đã từng thấy ở đâu rồi."

 

"Thấy khi nào cơ?"

 

"Rõ ràng là ta đã từng thấy, nhưng không nhớ nổi là ở đâu."

 

Nghe vậy, sắc mặt Lộc Mục Phong chợt đanh lại

 

"Ngươi nói rằng đã từng thấy võ công của ta?"

 

"Đúng vậy. Nó quen thuộc lắm, nhưng ta không tài nào nhớ ra."

 

Nguỵ Diễn Hạo chăm chú nhìn Lộc Mục Phong , ánh mắt đầy trầm tư:.  

"Ngươi học chiêu thức này ở đâu?"  

 

"..."  

 

Lộc Mục Phong , ánh mắt trĩu nặng:

 

"Không thể nói cho ngươi biết."  

 

"Vậy thì phiền phức rồi."

 

Nguỵ Diễn Hạo nhíu mày, chìm sâu vào suy nghĩ. Hắn trầm ngâm đến mức khiến Lộc Mục Phong , dẫu có ý định tấn công, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cuối cùng Lộc Mục Phong khẽ lên tiếng, giọng điệu vừa bất đắc dĩ, vừa như cầu khẩn:

 

"Ta có một việc muốn nhờ ngươi."

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn lên.  

 

"Nhờ vả ta?"

 

"Đúng vậy."

 

"Nói đi."

 

"Nếu giờ ta rời khỏi đây, ngươi có thể tha cho ta được không?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo liếc qua Nhị Vương Gia.  

 

"Không thể được."  

 

Nhị Vương Gia cương quyết.  

 

"Ngài ấy nói không thể."

 

Lộc Mục Phong nhìn Nhị Vương Gia, nhận ra rằng người có quyền quyết định không phải là Nguỵ Diễn Hạo mà là Nhị Vương Gia.  

 

"Thả ta đi, Nhị Vương Gia."  

 

"Ngươi từng thấy triều đình nào dung thứ cho nghịch tặc chưa?"

 

"Nếu ta không trở về, phụ thân ta sẽ nghĩ rằng đại sự đã thất bại."

 

Câu nói ấy khiến Nhị Vương Gia im lặng, không đáp lại.

 

"Khi ấy, phụ thân ta sẽ dốc toàn lực liều mạng. Dù thắng hay bại, triều đình chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề."

 

"Ngươi nói những lời này là vì lý do gì?"

 

"Vì ta biết rõ điều đó sẽ dẫn đến thất bại. Nếu để lại cơ hội cho tương lai, các vị có thể xoay chuyển tình thế."

 

"Ngươi nghĩ ta nên để cho các ngươi thời gian chuẩn bị sao?"

 

Lộc Mục Phong bình thản nói:  

 

"Ít nhất, đại nhân có thể ngăn chặn tai họa ngay trước mắt. Còn về tương lai, dẫu có bão tố lớn đến đâu, đại nhân vẫn sẽ có cơ hội hóa giải thành cơn gió thoảng."

 

"Ngươi đúng là tên tiểu nhân hiểm độc."

 

Nhị Vương Gia nhíu mày.  

 

Ông hiểu rằng, nếu bắt Lộc Mục Phong tại đây, phụ thân hắn sẽ cho rằng kế hoạch đã bị lộ, và sẽ không ngần ngại phát động một cuộc tấn công quyết tử. Ngay cả khi thất bại, lực lượng mà Lộc gia nắm giữ vẫn đủ để gây ra một cuộc hỗn loạn chưa từng có.

 

Dù có dẹp yên được tình thế, triều đình cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề, mà điều đó chưa chắc đã là kết thúc. Lộc Mục Phong nhất định không phải kẻ đơn giản, hắn hoàn toàn có thể bày ra những âm mưu nham hiểm hơn để đẩy triều đình vào bước đường cùng.

 

"Ngươi muốn ta trơ mắt nhìn bọn nghịch tặc tung hoành trong triều đình ư?"

 

"Đó chính là chính trị, thưa đại nhân."

 

"Tên khốn này..."

 

Nhị Vương Gia thở dài thật sâu.  

 

Nếu không có quyền lực, thì lý tưởng cũng chẳng có ý nghĩa gì.  

 

Nhị Vương Gia hiểu điều đó hơn ai hết.  

 

Lời của Lộc Mục Phong tuy ác ý, nhưng lại phản ánh đúng hiện thực.  

 

Đúng vậy, đây chính là chính trị.  

 

"Nếu Ngự Sử đại phu có thể nắm trong tay một điểm yếu của Đông Xưởng thì ta nghĩ đây cũng không phải là một giao dịch tồi về phía đại nhân chứ hả ?"  

 

Lộc Mục Phong khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý. 

 

Nhị Vương Gia nghiến chặt răng.  

 

"Đám thái giám đó, giống như lũ chuột, luôn tìm ra được mười lỗ thoát thân..."  

 

Nhị Vương Gia im lặng, ánh mắt sắc lạnh hướng về Lộc Mục Phong, rồi bất chợt mở miệng.  

 

"Biến đi."  

 

Lộc Mục Phong cúi người chào Nhị Vương Gia, giọng điềm đạm.  

 

"Đa tạ. Và ta tin rằng ngài có thể giữ yên được cái miệng của những người có mặt ở đây."  

 

Nhị Vương Gia không đáp lại, chỉ nhíu mày, ánh mắt vẫn đầy lạnh lùng. Lộc Mục Phong liếc nhìn về phía Nguỵ Diễn Hạo.  

 

Ánh mắt của Lộc Mục Phong nhìn Nguỵ Diễn Hạo đầy phức tạp. Chính vì tên này mà mọi chuyện hôm nay đã rối tung lên. Nếu không phải vì hắn, thì đâu cần phải chịu nhục nhã như vậy.  

 

Nguỵ Diễn Hạo cảm nhận được ánh mắt của Lộc Mục Phong, hắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.  

 

"Ta có thể đáp lễ lời khuyên ban nãy của ngươi bằng một lời khuyên khác chứ?"

 

"Cứ nói."

 

"Du Giả Công của ngươi quả thật là một môn võ học lợi hại, nhưng nếu ngươi cùng lúc sử dụng cả Trúc Cốt Công, thì uy lực sẽ giảm đi đáng kể. Nếu thật sự muốn đối đầu với ta, tốt hơn hết là ngươi nên bỏ biến thể đó đi."

 

Ánh mắt Lộc Mục Phong lộ ra vẻ kinh ngạc trong chớp mắt nhưng sau đó hắn liền nở nụ cười lạnh.

 

"Xin ghi nhớ. Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng."

 

"Ta thì không muốn gặp lại ngươi chút nào."

 

"Ngươi không có quyền quyết định đâu. Nhưng có lẽ, lần kế tiếp chúng ta gặp, ta sẽ không còn trong hình dạng này đâu."

 

Lộc Mục Phong đứng yên một lúc, rồi quay người bước đi.  

 

"Ta đi đây."  

 

Bóng đen của hắn nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối.  

 

"Hừ..."  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn bóng lưng của Lộc Mục Phong đang dần khuất xa, đôi mắt sáng ngời.  

 

Vào lúc đó, Văn Ân Chi tiến lại gần, khẽ lên tiếng.  

 

 "Sao ngươi lại nhìn chăm chú như vậy?"

 

"Ta chỉ thấy hắn thật kỳ lạ."

 

"Kỳ lạ thế nào?"

 

"Tuy ta biết sở thích của mỗi người một khác nhau, nhưng ta thật không ngờ lại có người cố tình duy trì một hình dáng béo phì đến vậy. Xem ra, con người quả đúng là sinh vật khó đoán."

 

"Ý ngươi là, đó không phải hình dạng thật của hắn?"

 

"Không."

 

"Vậy thì thực sự... hình dáng thật của hắn lớn đến cỡ nào?"

 

"Làm sao ta biết được."

 

"Có khi nào... hắn lớn như một tòa nhà không?"

 

"Hả?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo quay lại nhìn Văn Ân Chi chỉ để thấy nàng đang kinh hãi nhìn về phía bóng dáng của  Lộc Mục Phong.  

 

'Có vẻ cô ấy hiểu nhầm gì rồi...'

 

Nhưng Nguỵ Diễn Hạo chỉ nhún vai, quyết định không giải thích gì thêm.  

 

Nếu Lộc Mục Phong biết biết được những gì nàng đang nghĩ, chắc hẳn sẽ tức đến mức đập đầu xuống đất.

 

"Thôi, dù sao..."  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhìn quanh một vòng.  

 

Hắn quét ánh mắt nhìn quanh. Ở một bên, Văn Du Hoàn đang nhìn hắn với vẻ đầy tự hào, như muốn nói rằng:

 "Ta đã biết ngươi có thể làm được mà."

 

Ở phía khác, Nhị Vương Gia vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nếp nhăn giữa đôi lông mày như thể hiện rằng ông không mấy hài lòng.

 

Những môn sinh khác thì lặng lẽ đứng từ xa, ánh mắt đầy kinh ngạc và khâm phục hướng về Nguỵ Diễn Hạo.

 

"Hừ..."  

 

Nguỵ Diễn Hạo nhún vai.  

 

"Dù sao thì... ta đi ngủ đây. Mọi chuyện sau này các ngươi tự giải quyết đi nhé."

 

Hắn bước đi, nhưng Văn Ân Chi lại cất tiếng gọi.  

 

"Ngươi lại đi ngủ nữa sao?"  

 

Nguỵ Diễn Hạo kiên quyết đáp lại. 

 

"Ta có quyền được ăn ngủ thoải mái mà! Đừng có lật lọng chứ!"

 

"Chậc-"

 

Nguỵ Diễn Hạo vội vàng chạy về phòng, không quên hét lớn.  

 

"Đừng đánh thức ta! Ta đã nói rồi, hôm nay ta sẽ ngủ cho đến ngày mai! Đừng có làm phiền!"  

 

Ầm!  

 

Cửa phòng đóng lại, Văn Ân Chi lẩm bẩm. 

 

"Thật là, sao lại có loại người như vậy."  

 

Nhị Vương Gia và Văn Du Hoàn cùng gật đầu đồng ý.  

 

"Đúng vậy."  

 

Dù sao thì, Nguỵ Diễn Hạo đã thành công ngăn chặn được mối nguy hiểm đang đe dọa Hàn Lâm Đại Viện.

 

Tuy nhiên, hắn không hề hay biết rằng, sự kiện lần này chính là khởi đầu của những biến cố lớn hơn đang chờ đợi phía trước.

 

***

 

"Vậy là Đông Xưởng, Ngự Sử Đài và tội phản nghịch... tất cả đều liên quan sao?"  

 

"Chính xác là như thế."  

 

"..."  

 

"Sao vậy?"  

 

"Đúng là vậy, quả thực như thế, nhưng Ngụy Diễn Hạo cũng có làm gì sai đâu, phải không? Chẳng qua chỉ là sự việc xảy ra đúng lúc ngài ấy có mặt ở đó mà thôi mà."  

 

Quang Cựu Thần Cái nặng nề gật đầu. 

 

"Đúng vậy."  

 

"Thì đúng thế mà."  

 

"Nhưng đó mới là điều đáng sợ nhất. Ngươi không thấy sao?"  

 

"Ý ngài là gì?"  

 

"Dẫu cho hắn không làm gì, nhưng nơi nào hắn xuất hiện thì nơi đó nhất định sẽ xảy ra chuyện. Có khi hắn trở thành nguyên cớ dẫn tới biến cố, hoặc cũng có khi là chìa khóa làm đảo lộn thế cục. Bằng cách nào đó, hắn luôn dính dáng vào các sự kiến lớn, khiến mọi chuyện dần trở nên nghiêm trọng hơn... mà có khi ngay cả khi bản thân hắn cũng chẳng hề hay biết."  

 

"Lần này cũng thế. Nghĩ mà xem, nếu Ngụy Diễn Hạo không xuất hiện tại đó, liệu các thế lực lớn có đổ xô đến không? Nếu không có họ,  liệu Lộc Kỳ liệu có liều mạng bày ra những thủ đoạn quá mức như thế không? Rõ ràng hắn chẳng làm gì, chỉ vì hắn có mặt ở đó mà mọi việc bỗng nhiên trở nên rối ren như vậy."  

 

"Nghe ngài nói mới thấy..."  

 

"Đáng sợ phải không?"  

 

Sử Gia không thể thốt nên lời.  

 

"Điều đó thật sự đáng sợ, phải nói là rất đáng sợ. Nếu bên cạnh ngươi có một người như vậy, ngươi sẽ thấy thế nào?"  

 

"Không nên giao du với người như thế."  

 

"Phải! Đó chính là đáp án đúng nhất!" Quang Cựu Thần Cái buông lời trong sự chua xót.  

 

"Nhưng lúc đó, bọn ta nào đã hay biết điều đó..."  

 

Sử Gia lần đầu tiên nhìn Quang Cựu Thần Cái với ánh mắt cảm thông.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương