Tầm Mắt Lảng Tránh Là Khi Con Tim Rung Động
-
Chương 51: Chương 51
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lăng Nguyệt nắm tay Chu Mỹ Tây bước về phía bãi đỗ xe, cảm nhận được lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Anh khẽ nhíu mày, có chút xót xa: “Căng thẳng lắm à?”
“Không hẳn.” Chu Mỹ Tây đáp, “Chỉ hơi lo là người nhà anh không thích em thôi.”
Lời này khiến tim Lăng Nguyệt nhói lên một chút. Anh siết tay cô chặt hơn, giọng điệu dịu dàng: “Không đời nào! Em đáng yêu thế này, ai mà không thích cho được? Hơn nữa, bố mẹ anh không phải kiểu người cổ hủ đâu. Lúc Lăng Tinh yêu đương, kết hôn, họ hoàn toàn không can thiệp gì cả. Nhà anh từ trên xuống dưới đều có chung một quan điểm trong chuyện tình cảm và hôn nhân: Chỉ chọn người mình thích thôi.”
“Đó là vì Trần Tử Ngạn vốn dĩ đã rất xuất sắc mà.” Chu Mỹ Tây buột miệng.
“Thế em không xuất sắc ở điểm nào?” Lăng Nguyệt lập tức hỏi lại.
Chu Mỹ Tây chỉ im lặng nhìn anh, không nói gì. Ánh mắt ấy làm tim Lăng Nguyệt mềm nhũn. Anh biết cô muốn nói gì nhưng chưa thốt ra, liền mỉm cười bảo: “Em có biết tại sao dì anh lại nôn nóng muốn gặp em vậy không?”
“Tại sao?” Chu Mỹ Tây tò mò.
“Bởi vì hai năm nay, mẹ anh cứ hối thúc dì tìm đối tượng cho anh, nhưng lần nào cũng không thành. Dì anh cũng áp lực lắm chứ.” Lăng Nguyệt cười cười, “Thế nên khi biết anh có khả năng đang yêu, dì mới thở phào nhẹ nhõm, cũng tò mò xem rốt cuộc gu của anh là gì.”
Cái gì cơ?! Chu Mỹ Tây như vừa nghe tin động trời, sững sờ nhìn anh: “Anh cũng phải đi xem mắt á?”
“Tất nhiên rồi. Anh mà không yêu ai, bố mẹ anh sốt ruột chứ sao.”
“Vậy anh đã xem mắt bao nhiêu lần rồi?” Chu Mỹ Tây nheo mắt, giọng điệu dò xét. “Không ai vừa ý à?”
Lăng Nguyệt mím môi, cảm giác mình vừa tự đào hố nhảy xuống. Ý anh chỉ là muốn cô hiểu rằng bố mẹ anh cũng rất sốt ruột thôi, chứ những cô gái anh từng gặp đâu phải ai cũng quá xuất sắc hay gia thế hiển hách gì đâu.
“Hửm?” Chu Mỹ Tây không bỏ qua, truy hỏi đến cùng.
“Chỉ ba, bốn lần thôi.” Lăng Nguyệt bất đắc dĩ đáp, “Năm nay thì không có nữa, anh bận quá, chẳng gặp ai cả.”
“Nghĩa là mấy lần trước, anh đều dành thời gian đi tìm hiểu đối phương đúng không?” Giọng Chu Mỹ Tây bắt đầu mang theo chút ghen tuông. “Em tưởng xem mắt chỉ là gặp nhau ăn một bữa cơm cho có lệ thôi chứ?”
“Không phải tìm hiểu kiểu đó.” Lăng Nguyệt vội giải thích, “Chỉ là làm theo quy trình dì anh dặn thôi. Đi ăn, kết bạn WeChat, thỉnh thoảng nói chuyện, nhưng chỉ là những cuộc trò chuyện xã giao thôi.”
“Không có ai làm anh động lòng à?”
Lăng Nguyệt nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: “Có một cô giáo mầm non khá dễ thương, tính cách cũng rất tốt.”
Tim Chu Mỹ Tây nháy mắt như bị đẩy vào nồi dấm, máu ghen sôi lên: “Rồi sao nữa?”
“Không nói chuyện được lâu.” Lăng Nguyệt thản nhiên, “Cô ấy còn nhỏ quá, lại thích anime, mỗi lần hẹn gặp toàn rủ anh đi hội chợ cosplay, phim thì toàn xem anime. Chủ đề chung duy nhất của bọn anh chắc chỉ có game, mà cô ấy lại thích mấy trò chơi tình yêu lãng mạn.”
“Nếu cô ấy không thích anime, liệu hai người có tiếp tục không?” Chu Mỹ Tây tiếp tục tra hỏi.
Lăng Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: “Lúc đó chắc sẽ tìm hiểu thêm. Nhưng anh không thể nói là thích cô ấy được, chỉ có chút cảm tình thôi. Tính cách và các mặt khác đều ổn, nhưng không có cảm giác rung động như với em.”
“Nhưng lúc đầu anh cũng đâu có rung động với em đâu.” Chu Mỹ Tây rõ ràng không vui, giọng hơi ỉu xìu. “Chứng tỏ cảm giác rung động của anh cũng có thể từ từ mà có thôi. Với người khác, cũng có thể xảy ra chứ gì?”
Lăng Nguyệt phì cười: “Nếu nói vậy thì hình như em còn rung động muộn hơn anh nữa ấy. Tình cảm em dành cho anh cũng đâu phải duy nhất đâu ha.”
Chu Mỹ Tây lập tức hất tay anh ra, giận dỗi chui vào ghế lái phụ, không nói lời nào.
Lăng Nguyệt không vội lên xe. Anh chống tay lên cửa xe, không để cô đóng lại, sau đó cúi người vào trong, giúp cô cài dây an toàn. Nhưng thay vì rời đi ngay, anh chống tay lên ghế, giữ cô gọn trong vòng tay mình, thấp giọng hỏi: “Anh còn chưa kể hết mấy buổi xem mắt của mình, em không muốn nghe nữa à?”
“Không muốn.” Chu Mỹ Tây lạnh nhạt đáp, “Về nhà đi.”
Khóe môi Lăng Nguyệt hơi cong lên. Thật sự, anh không ngờ Chu Mỹ Tây lại ghen ra mặt thế này. Cảm giác này… phải nói là quá thích!
Anh còn muốn hưởng thụ thêm chút nữa, nhưng lại sợ cô giận quá hóa buồn. Dù sao, hiếm khi nào thấy cô nổi nóng thế này.
“À, sau cô giáo mầm non, anh còn gặp một bác sĩ ngoại khoa nữa.” Lăng Nguyệt bình thản nói tiếp.
Chu Mỹ Tây bất ngờ đẩy anh một cái, mặt lạnh đi thấy rõ. “Em đã nói là không muốn nghe nữa!”
Lăng Nguyệt suýt nữa đập đầu vào khung cửa xe, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, kiên quyết nói tiếp: “Bác sĩ ngoại khoa đó trông xinh lắm, tính cách cũng rất ổn, lại dễ nói chuyện hơn cô giáo mầm non. Dù bận rộn nhưng mỗi lần gặp nhau đều nói chuyện rất lâu.”
Chu Mỹ Tây nhìn anh, ánh mắt hệt như muốn phóng lửa. Cái đồ chết tiệt này… có biết mình đang nói gì không hả?!
Lăng Nguyệt cảm thấy cổ họng khô khốc, tim đập nhanh như trống trận. Một phần vì xót cô, một phần lại rất muốn trêu chọc, rất muốn bắt nạt cô. Chà, ánh mắt này… thật sự khiến anh sung sướng đến tận óc.
Đúng là đàn ông đôi khi cũng rất thích tự tìm đường chết.
“Nhưng mà, dù tiếp xúc hai tháng, anh cũng không có chút rung động nào.” Lăng Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô, từng chữ một đều đầy nghiêm túc: “Anh chưa từng thích cô ấy, không có dù chỉ một chút cảm giác. Chu Mỹ Tây, anh chỉ thích em. Anh chỉ rung động vì em.”
Chu Mỹ Tây bĩu môi, cơn giận nguôi đi một chút, nhưng vẫn thấy tủi thân. “Em không muốn nghe chuyện tình cảm trước đây của anh.”
“Được, vậy từ nay anh không nói nữa.” Lăng Nguyệt cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói đầy cưng chiều: “Chỉ là lịch sử xem mắt thôi mà, cũng chẳng có gì nhiều, hết rồi.”
Chu Mỹ Tây vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lại.
Thật ra, Chu Mỹ Tây chưa bao giờ cảm thấy mình không đủ tốt, cũng chưa từng nghĩ bản thân không xứng đáng với tình cảm của Lăng Nguyệt. Nhưng vì chưa từng gặp gia đình anh, cô không biết họ sẽ có thái độ ra sao. Trong lòng vẫn lo lắng rằng người giàu có thường quan trọng chuyện môn đăng hộ đối.
Dù sao thì, anh ưu tú như vậy, ngay cả bố mẹ cô ban đầu cũng không hài lòng với anh vì chuyện này mà.
Cô chỉ muốn tìm hiểu về gia đình anh một chút thôi, ai ngờ anh lại kể cả danh sách xem mắt? Còn mô tả kỹ đến vậy, đáng ghét thật sự!
Về đến nhà, Chu Mỹ Tây vẫn không vui. Cô tắm rửa xong liền chui thẳng vào chăn, quay lưng về phía anh.
Lăng Nguyệt dỗ dành nửa ngày trời mà vẫn không hiệu quả, cuối cùng đành tung chiêu cuối: “Nếu em giận vậy, thì phạt anh đi. Kể chuyện tình sử của em cho anh nghe đi, để anh cũng ghen một chút.”
Chu Mỹ Tây khựng lại, lén bật cười một cái, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng thu về, giả bộ châm chọc: “Ôi dào, làm sao mà em có được ‘tình sử huy hoàng’ như tổng giám đốc Lăng chứ?”
“Làm gì mà không có?” Lăng Nguyệt nhướng mày, giọng điệu đầy ghen tuông: “Anh đây ít nhất từ khi nghỉ đông năm cấp ba là chưa từng để mắt đến ai. Còn em thì sao? Anh bạn của Giản Thuỵ kia chẳng phải thích em à? Còn cố tình mua nhà cùng khu với em nữa chứ, nhà cậu ta sửa sang đến đâu rồi? Kể anh nghe xem nào.”
Chu Mỹ Tây lập tức cụp đuôi. Cô xoay người lại, nhịn cười nói: “Đừng quậy nữa, ngủ đi, em hết giận rồi.”
Lăng Nguyệt chống tay, cúi đầu nhìn cô, nhướn mày: “Hết giận thật?”
“Ừm.” Cô gật đầu.
“Thế hôn anh một cái.”
Chu Mỹ Tây ngoan ngoãn rướn người lên hôn anh, nhưng ngay sau đó liền bị kéo vào trong chăn.
Quả nhiên, “hôn một cái” của Lăng Nguyệt chưa bao giờ chỉ dừng lại ở một cái.
Anh siết chặt lấy cô, khiến cô có hơi khó chịu mới chịu buông ra.
Sao anh lại thích bắt nạt cô đến vậy chứ?
Nhưng kiểu bắt nạt này không phải kiểu trẻ con nghịch ngợm để gây chú ý, mà giống như muốn phá hủy, muốn ép cô đến mức đôi mắt long lanh nước, vừa đáng thương vừa xinh đẹp.
Lần trước, anh còn không nhịn được mà cắn vào đùi cô một cái, đau suốt mấy ngày trời.
Có lẽ, cảm giác của anh lúc này cũng giống hệt lúc cô ôm chặt Mạo Mạo mà cứ muốn siết chặt hơn nữa. Mạo Mạo càng giãy giụa, cô lại càng muốn ghì chặt. Lúc nào cũng nói nó đáng yêu đến mức muốn bóp nát nó.
Cuối tháng, lễ đính hôn của Tô Thuyên và Trình Diệc Nhiên được tổ chức vào thứ bảy. Cô ấy còn đặc biệt gửi thiệp mời cho Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt rất coi trọng chuyện này, chọn tới chọn lui mấy bộ đồ để cô giúp anh chọn, còn hỏi có cần chuẩn bị bao lì xì không.
“Tiền mừng đám cưới hẵng gửi sau, em chỉ mua quà thôi, để danh nghĩa hai đứa mình là được.” Chu Mỹ Tây nói, “Chỉ là bữa tiệc đơn giản, cô ấy không mời quá nhiều người, cũng không cần ăn diện quá lộng lẫy đâu. Em sợ anh lấn át luôn chú rể đấy.”
Lăng Nguyệt bật cười, “Haha, làm gì có.”
Hôm đó, Chu Mỹ Tây mặc một chiếc váy lụa màu hồng ballet, ban đầu định khoác một chiếc cardigan lông mềm mại. Nhưng khi quay người lại thấy Lăng Nguyệt mặc thử áo vest đen, cô liền không nhịn được mà lột ngay khỏi người anh để mặc vào.
Lăng Nguyệt nhìn cô, đánh giá rất công tâm: “Ừm, oversize có vẻ dịu dàng hơn cardigan đấy.” Nói xong, anh quay lại tủ quần áo, chọn một chiếc blazer màu hồng nhạt để mặc vào.
Chu Mỹ Tây lập tức sáng mắt, lại muốn giở trò, đưa tay ra định lột nốt chiếc áo đó.
Nhưng lần này, Lăng Nguyệt giữ chặt tay cô lại. “Anh chỉ có một cái áo màu hồng thôi.”
“Cho em thử đi mà.” Chiếc áo này màu hồng thanh nhã, trông còn sang hơn chiếc cô đang mặc.
“Cả người một màu chắc chắn không đẹp đâu.” Lăng Nguyệt thản nhiên nói, “Với lại, em mặc rồi thì anh lấy gì để phối với em đây?”
“Cũng đúng.”
Chu Mỹ Tây khoác tay Lăng Nguyệt, đứng trước gương toàn thân ngắm nghía. Nhìn thế này mới thấy hai người họ phối đồ đẹp không tưởng, phải nói là quá hợp đôi!
Buổi tiệc đính hôn của Tô Thuyên được tổ chức trên một du thuyền ba tầng, lênh đênh trên sông. Khách mời sẽ lên thuyền vào buổi chiều, đến sáu giờ tối sẽ ký tên và chụp ảnh trước khi chính thức khởi hành.
Chu Mỹ Tây khoác tay Lăng Nguyệt, bước lên du thuyền trong ánh hoàng hôn rực rỡ. Chủ đề trang trí lần này là “Xứ sở thần tiên”, từng dải pha lê buông xuống cửa sổ phản chiếu ánh nắng chiều, rèm voan lay động trong làn gió sông mát lành, khung cảnh đẹp đến mức từng góc một đều giống như một thước phim lãng mạn.
Khung cảnh này mà không tận dụng chụp hình thì đúng là có lỗi với cái đẹp!
Lăng Nguyệt rất có tâm, mang theo máy ảnh, im lặng đi theo sau cô, bắt từng khoảnh khắc đẹp một cách tự nhiên. Chỉ cần nhấn nút chụp là ảnh nào cũng xuất sắc.
Chu Mỹ Tây cầm lấy máy ảnh xem lại ảnh, vừa nhìn vừa cười. Lăng Nguyệt ôm eo cô, dắt cô bước lên boong tàu. Tầng ba chính là khu vực tổ chức nghi lễ, hoa tươi được trang trí lộng lẫy khắp nơi, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
“Chúng ta chụp chung một tấm nhé?”
Lăng Nguyệt ngó quanh tìm góc, rồi vẫy tay gọi một chàng trai trẻ vừa bước lên boong. Anh cười nhẹ: “Này, cậu có thể giúp tôi chụp một tấm không?”
Chu Mỹ Tây vừa định đưa máy ảnh ra thì bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Chào.”
Trương Sùng Vũ thoải mái gật đầu với cô, thuận tay nhận lấy máy ảnh. “Chụp ở đây phải không?”
“Ừm!”
Chu Mỹ Tây lập tức tự nhiên dựa sát vào Lăng Nguyệt, khẽ nghiêng đầu về phía anh, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Chụp xong, Trương Sùng Vũ đưa lại máy ảnh. Chu Mỹ Tây nhân cơ hội giới thiệu: “Bạn trai tôi, Lăng Nguyệt.” Sau đó lại quay sang Lăng Nguyệt, nháy mắt đầy ẩn ý: “Chính là người anh từng ghen đó~”
Lăng Nguyệt nghe thấy cái tên này, lập tức cười khẽ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Giản Thuỵ từng nhắc đến cậu.”
“Tôi cũng nghe nói về cậu rồi.” Trương Sùng Vũ rất tự nhiên vươn tay ra, “Hân hạnh được gặp.”
Cả ba đứng trên boong nói chuyện một lúc. Không ngờ Lăng Nguyệt và Trương Sùng Vũ lại khá hợp nhau, càng nói càng ăn ý. Hai người phát hiện ra nhờ quen biết với Giản Thuỵ mà trong công việc cũng có nhiều điểm chung. Thậm chí, nhà Trương Sùng Vũ còn chính là nhà cung cấp cho dự án mới mà Lăng Nguyệt và Giản Thuỵ đầu tư gần đây.
Chu Mỹ Tây đứng nghe một lúc thì mất kiên nhẫn. Cô đứng bên cạnh tự chụp selfie cả buổi, thấy hai người họ vẫn mải mê bàn chuyện, liền bỏ lại họ mà đi tìm Tô Thuyên.
Lúc này, Tô Thuyên vẫn đang bận trang điểm và làm tóc. Bộ lễ phục đính hôn mà cô ấy mặc là một chiếc váy voan mỏng màu bạc hà ánh lam, tà váy và dây váy liền một thể, phủ đầy đá lấp lánh, trông chẳng khác nào một nàng tiên cá quyến rũ bước lên từ lòng đại dương đêm.
Vừa nhìn thấy cô bạn thân trong bộ váy đó, mũi Chu Mỹ Tây bỗng dưng cay cay.
Bạn thân của cô sắp kết hôn rồi đó!
Nhưng Tô Thuyên vừa thấy cô bước vào đã lập tức sáng mắt, hăng hái tám chuyện: “Ê, cậu có gặp Trương Sùng Vũ không?”
Chu Mỹ Tây: “…”
Biết được chuyện Trương Sùng Vũ và Lăng Nguyệt không những gặp nhau mà còn trò chuyện vô cùng hợp rơ, Tô Thuyên lập tức lộ vẻ thất vọng.
Không phải cô ấy mong đời thực có cảnh tình địch đánh nhau, nhưng chí ít cũng nên có chút drama kiểu châm chọc qua lại chứ?! Vậy mà hai người đó lại ngồi bàn chuyện làm ăn như bạn thân lâu năm?! Một chút không khí căng thẳng cũng không có!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook