Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên
-
Chapter 9: Số phận bị thay đổi (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lâm Chính Nhiên tò mò nhìn theo chiếc taxi chở mẹ Hà Tình rời đi: "Hôm nay mẹ cậu trông vui hơn mọi khi."
Hà Tình khẽ gật đầu, cũng đưa mắt nhìn theo: "Sau khi bố mẹ ly hôn, cả hai đều vui vẻ hơn nhiều."
Cô bé rút từ trong túi ra một gói kẹo, đưa cho Lâm Chính Nhiên: "Nè, cho! Đây là kẹo hôm nay, tớ cố ý nhờ mẹ mua cho, toàn vị cậu thích đó."
Hai tháng trôi qua, giờ đây Hà Tình đã được Lâm Chính Nhiên sửa đi vài thói quen xấu.
Nói nhiều hơn, cũng bớt giấu giếm hơn trước, dù đôi lúc vẫn chưa thật sự thẳng thắn, nhưng so với trước kia đã tốt hơn nhiều.
Lâm Chính Nhiên phẩy tay: "Từ hôm nay cậu không cần đưa kẹo cho tôi, tôi không lấy nữa."
"Hả?" Hà Tình vốn đang vui vẻ bỗng hoảng hốt, đứng chôn chân, mắt ngân ngấn nước: "Tại sao? Cậu không cướp đồ của tớ nữa sao? Sao lại không cần nữa?"
"Cướp gì chứ? Tôi cướp đồ cậu bao giờ?" Lâm Chính Nhiên cạn lời.
"Không... Ý tớ là tại sao đột nhiên cậu lại không muốn nữa?” Cô bé lo lắng hỏi, tưởng mình đã làm sai điều gì.
Lâm Chính Nhiên giải thích qua loa: "Tôi chỉ không muốn ăn nữa thôi, cậu cứ giữ mà ăn đi."
Ăn mấy thứ này giờ chẳng còn tăng lên nữa, cần gì phải ăn cho mệt.
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn cô bé đang mắt đỏ hoe: "Khóc cái gì?"
Nhìn thấy Hà Tình đột nhiên đỏ hoe mắt, nước mắt rơi lã chã không rõ lý do, Lâm Chính Nhiên không nhịn được véo má phúng phính của cô bé: "Khóc cái gì? Tôi không ăn đồ của cậu nữa, cậu không vui à? Thế này ngày nào cậu cũng được ăn nhiều đồ hơn đấy chứ?"
Hà Tình bị véo đau, ánh mắt nhìn Lâm Chính Nhiên đầy chờ mong, miệng lẩm bẩm: "Nhưng trước giờ ngày nào cậu cũng lấy đồ của tớ, sao hôm nay đột nhiên lại không cần nữa."
Lâm Chính Nhiên buông tay, không biết nói gì: "Cậu bị bệnh à? Bị tôi bắt nạt thành nghiện rồi hả?"
Hà Tình ôm má, tay nắm chặt gói kẹo vẫn nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.
Lâm Chính Nhiên lười bàn tiếp vấn đề kẹo: "Trước cậu bảo sẽ xin mẹ đăng ký lớp Taekwondo à? Đăng ký chưa?"
Cô bé lắc đầu: "Tớ vẫn chưa nói..."
"Không muốn học nữa?"
"Muốn..."
Thấy Lâm Chính Nhiên sắp trách mình không chịu nói, cô bé vội vàng giải thích: "Không phải tớ không muốn nói, do mẹ vừa ly hôn với bố xong, đang bận giải quyết chuyện ly hôn, tớ định tối nay sẽ nói."
Lâm Chính Nhiên gật đầu hài lòng: "Ừ được đấy. Không ngờ chuyện nhỏ thì cậu do dự, chuyện lớn lại nhìn thoáng được."
Giáo viên mầm non đã bắt đầu gọi học sinh vào lớp, Lâm Chính Nhiên và Hà Tình cùng bước vào.
Hà Tình nói: "Chủ yếu là bố mẹ đã lâu không ngủ chung rồi, nếu ở cùng nhau không vui thì chia tay sớm còn hơn."
Lâm Chính Nhiên liếc nhìn cô bé đầy thán phục: "Giờ cậu nói chuyện trôi chảy hơn hẳn, có cảm giác thông minh ra."
Hà Tình xấu hổ cúi đầu, cảm thấy câu này nghe kỳ kỳ.
Giáo viên ở xa đang điểm danh: "Học sinh Hà Tình đến chưa?"
Không đợi Lâm Chính Nhiên quen miệng hô giúp, Hà Tình đã giơ tay trước: "Thưa cô con đến rồi ạ!"
Giáo viên nói: "Đến rồi thì đứng vào hàng đi, đừng chạy lung tung."
Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm vào Hà Tình đang ngượng ngùng giơ tay, cảm thấy hai tháng khổ tâm dạy dỗ của mình không uổng phí.
Buổi tự học sáng nay, Lâm Chính Nhiên ngồi đó nhìn chằm chằm Hà Tình. Hà Tình đặt tay nhỏ lên mép ghế, chớp mắt đáng yêu, không hiểu hắn định làm gì.
Lâm Chính Nhiên nói: "Hà Tình, cậu có muốn đi theo tôi mãi không?"
Hệ thống không dạy cụ thể cách ký kết khế ước, nhưng có lẽ chỉ cần hỏi đối phương một cách chân thành và nhận được câu trả lời chân thành là được.
Nhưng Hà Tình không hiểu: "Đi theo cậu mãi là sao..."
Đột nhiên cô bé nghe thấy tiếng lật sách từ góc lớp, trong cuốn sách ngoại khóa có hình ảnh hoạt hình cô dâu chú rể trong lễ cưới, với dòng chữ "Hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi".
Bộ não thông minh của Hà Tình lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng lên.
"Đi theo mãi" có nghĩa là lớn lên sẽ kết hôn, trở thành cô dâu chú rể, cùng nhau ngủ chung sao?
Lâm Chính Nhiên cũng không biết giải thích thế nào: "Không có ý gì đặc biệt, cậu hiểu sao cũng được, có thể coi như chúng ta là bạn tốt..."
Hà Tình ngước nhìn Lâm Chính Nhiên, không đợi nói hết đã khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Ừm tớ đồng ý."
Lâm Chính Nhiên cảm thấy cô bé khá dứt khoát, giơ tay ra: "Vậy ngoéo tay! Không ai được thất hứa!"
Hà Tình đưa ngón út nhỏ xíu móc vào ngón tay Lâm Chính Nhiên, học theo lời hắn: "Không ai được thất hứa."
[Ngươi đã thành công thiết lập liên kết khí vận với Hà tiên tử, cướp mất nhân tài của môn phái, từ nay khi Hà tiên tử tu luyện, ngươi sẽ nhận được gấp đôi tu vi. Chỉ có điều, trong lúc ký kết khế ước, dường như Hà tiên tử đã nảy sinh ý nghĩ khác với ngươi]
Ký khế ước dễ hơn tưởng tượng, nhưng "ý nghĩ khác"?
Lâm Chính Nhiên thẳng thắn hỏi: "Bây giờ cậu nghĩ gì về tôi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook