Quy Tắc Sinh Tồn Trên Tàu Hỏa - Phần Truyền Thuyết Quy Tắc Chết Chóc
-
Chương 15: Chương 15
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lực quán tính quá lớn khiến tôi bị đập mạnh vào bảng điều khiển, cả người đổ rạp lên trên.
Người tôi gần như dán sát vào kính chắn phía trước.
Tôi nhìn rất rõ — người bị tàu đ.â.m trúng, ngay khoảnh khắc chạm vào tàu, bị tông vỡ tan thành từng mảnh, bay tứ tán khắp nơi!
Nhưng — ngay lúc đó, tôi tận mắt thấy hình dạng người đó liên tục biến đổi cực nhanh!
Ban đầu là mẹ tôi, sau đó là một bé gái nhỏ, rồi thành một cô gái cụt chân, tiếp đến là anh trai tóc mái... rồi thằng tóc vàng... rồi người phụ nữ đi tìm con...
ẦM!!!
Cùng với tiếng phanh rít chói tai, cánh cửa buồng lái cũng bị một lực cực lớn đập thẳng vào!
Cửa bật tung ra!
Một bóng người mặc đồng phục đỏ xông thẳng vào buồng lái!
Tôi lăn lộn trên bảng điều khiển, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức khắp người, cố gắng xoay người lật dậy.
Người mặc đồng phục đỏ cũng đang loạng choạng bò dậy từ dưới đất.
Hắn run rẩy đứng lên, đầu hắn đã nứt toác vì va vào cửa.
Tôi lập tức rút con d.a.o phay mổ thịt giấu trong tay áo, nhân lúc hắn còn lảo đảo, lao tới đ.â.m thẳng vào cổ họng hắn!
Tôi dẫm mạnh lên người hắn, nghiến nát đầu hắn, cho đến khi chắc chắn hắn c.h.ế.t hẳn!
Lúc này, tôi gắng gượng chống người dậy, sau hơn mười giây tàu phanh gấp, con tàu cuối cùng cũng dừng hẳn lại. Tôi lăn lộn bò dậy, lao ra khỏi buồng lái.
Ngay phía ngoài buồng lái là toa số 1.
Tôi không hề do dự, chạy thẳng tới cửa toa số 1.
Tôi muốn mở cửa! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn xuống tàu xem cho rõ — người vừa bị tông trúng… rốt cuộc là ai?!
Tôi vừa chuẩn bị kéo cửa, cửa dẫn vào toa số 2 bỗng bị mở tung!
Một nhân viên mặc đồng phục đỏ xông vào!
Nhưng ngay sau hắn, một bóng áo xanh lao tới, lưỡi d.a.o lóe sáng — cái đầu của nhân viên đồng phục đỏ bay lên!
"Đừng mở cửa!!!"
Bóng áo xanh gầm lên với tôi.
Tôi nhận ra ngay — chính là ông anh áo khoác da ở toa số 12!
Tôi nhớ rõ — anh ta đúng là một trong những người được bổ sung vào nhóm nhân viên đồng phục xanh!
"Đi theo tôi!" — Anh ta vung con d.a.o phay to trên tay, nghiêm giọng nói — "Đây là cơ hội duy nhất để giải quyết dứt điểm con tàu này!"
"Anh…"
Đầu tôi hỗn loạn.
Ông anh áo khoác da này — cái người đã nói dối hút thuốc lúc trước — rốt cuộc là ai?!
Anh ta sốt ruột, móc từ túi ra một cuốn sổ nhỏ, ném cho tôi.
Tôi mở ra xem — trên bìa ghi: “Cục Xử Lý Sự Kiện Dị Thường Không Gian và Nhiễm Khuẩn — Lương Hà”
Cái… mẹ gì nữa đây?!
Nhưng hai từ “Không Gian” và “Nhiễm Khuẩn” — tôi lại biết!
Vừa rồi, Dương Xuân Trí cũng nhắc đến trong cuộc gọi!
Ông anh áo khoác da — Lương Hà, nhìn tôi đầy ẩn ý rồi quay người chạy ngược trở lại.
Tôi đứng đó lưỡng lự vài giây, cuối cùng cắn răng, lao theo anh ta vào toa số 2.
Trong toa số 2, Lương Hà vung d.a.o như gió, ra tay dứt khoát — từng nhát c.h.é.m gục từng nhân viên đồng phục đỏ.
Tôi — người đã lấy lại toàn bộ ký ức về hai lần lên K104 trước — với kinh nghiệm chiến đấu và c.h.é.m giết, không còn sợ hãi, thậm chí còn có chút hưng phấn!
Tôi cầm con d.a.o mổ thịt xông lên, cùng Lương Hà điên cuồng c.h.é.m giết!
Chúng tôi c.h.é.m gục 6 tên đồng phục đỏ, chuẩn bị lao về phía toa số 3 thì — từ toa số 3, mấy người mặc đồng phục xanh khác cũng lao sang!
Toàn bộ đều là hành khách vừa bị ép thành nhân viên đồng phục xanh.
Ai nấy đều thương tích đầy mình, có người thậm chí gãy cả một tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook