Mùi Hương Của Người - Na Khả Lộ Lộ
Chương 75: Ngoại truyện 3: Cách gọi đúng của chồng.

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ở bên nhau ba năm, Quan Tuyết Tức và Trần Tích vẫn gọi thẳng tên nhau, không giống những cặp đôi khác dùng đủ loại biệt danh sến súa.

Ba năm không phải quá dài, nhưng cũng không ngắn.

Họ chính thức xác định mối quan hệ vào ngày trước sinh nhật thứ mười bảy của Trần Tích, giờ đã là sinh viên năm hai. Chớp mắt một cái, từ hai cậu thiếu niên ngây ngô, họ đã trưởng thành, bước qua ranh giới tuổi hai mươi.

Thêm ba tuổi, ngoại hình và khí chất dĩ nhiên thay đổi, ngay cả tính tình cũng ít nhiều khác trước. Nhưng vì ngày nào cũng ở cạnh nhau, gần như không có ngày nào không gặp mặt, sự thay đổi ấy trở nên quá tự nhiên, họ chẳng nhận ra mình và đối phương đã lớn lên.

Chỉ khi xem lại những bức ảnh thời trung học mới thoáng thấy xúc động vì sự khác biệt.

"Ngày xưa trông anh kiêu ghê." Quan Tuyết Tức mở một bức ảnh cũ chẳng biết từ đâu mà có, được lưu trong nhóm lớp từ hồi cấp ba. Nghe nói đây là ảnh do một "tay săn tin" chụp trộm lúc Trần Tích mới chuyển đến Trung học số 16.

Bức ảnh lấy bối cảnh sân bóng rổ của trường. Trần Tích đi một mình, có vẻ phát hiện có người đang chụp lén, quay đầu lại liếc một cái cảnh cáo. Ánh mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt nghiêm nghị khiến người khác không dám lại gần.

Quan Tuyết Tức nhìn bức ảnh cười, nhận xét: "Đúng chuẩn cao thủ giả ngầu cấp mười."

Trần Tích giờ đã hai mươi tuổi, cúi đầu nhìn ảnh trong điện thoại Quan Tuyết Tức cũng bật cười: "Giả? Em không thấy anh ngầu thật à?"

"Chậc." Quan Tuyết Tức đáp lại bằng một tiếng tặc lưỡi.

Dựa vào sự hiểu biết của Trần Tích với cậu, không phản bác tức là ngầm thừa nhận.

Hiện đang là kỳ nghỉ đông, cả hai đã về Phong Đức từ vài ngày trước, giờ đang ngồi trong một nhà hàng chờ bạn.

Nhà hàng này mới mở nằm ngay khu thương mại sầm uất ở trung tâm thành phố, rất đông khách, được xem như một trong những quán ăn hot nhất địa phương.

Lần đầu trở về, Quan Tuyết Tức đã kéo Trần Tích đến đây thử. Hôm nay là lần thứ hai, cậu làm chủ mời Dương Dật Nhiên và Tống Minh Lợi ăn tối.

Thời gian trôi nhanh, những cậu thiếu niên năm nào mỗi người một ngả nay có dịp trở về quê hương hội ngộ. Khi gặp mặt không thể thiếu màn chọc ghẹo nhau để tăng thêm không khí thân mật.

Dương Dật Nhiên và Tống Minh Lợi đến cùng lúc, một trước một sau bước vào phòng riêng, cả hai cười rạng rỡ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Quan Tuyết Tức và Trần Tích.

Dương Dật Nhiên vừa cởi áo khoác vừa nói: "Lâu không gặp, hai cậu vẫn như ngày nào nhỉ."

Tống Minh Lợi tiếp lời: "Giống hệt một cặp sinh đôi dính liền không rời ấy."

"Đừng nói vớ vẩn." Quan Tuyết Tức bật cười, liếc qua Trần Tích. Họ có dính liền gì đâu? Chẳng qua chỉ ngồi gần nhau chút thôi mà.

Quan Tuyết Tức đẩy thực đơn về phía hai người bạn, gọi họ ngồi xuống chọn món.

Gặp lại bạn cũ, thường là bắt đầu bằng chuyện hiện tại, sau đó mới ôn chuyện xưa.

Cuộc sống hiện tại của cả nhóm khá tốt. Tống Minh Lợi đã quen với việc du học ở Anh. Ban đầu cậu ta không muốn đi, nhưng sau khi thích nghi, cậu ta quyết tâm học hành nghiêm túc với tinh thần "ở đâu học cũng phải học cho ra trò". Thành tích của cậu ta cũng khá tốt, thường xuyên đăng bài lên mạng xã hội. Quan Tuyết Tức thấy sẽ thả tim cho cậu ta.

Dương Dật Nhiên học đại học ở miền Nam, học hành không có gì nổi bật, nhưng cậu ta vừa có bạn gái và đang yêu say đắm.

Quan Tuyết Tức từng vài lần gọi video cho cậu, lần nào cũng kết thúc bằng câu: "Em yêu nhà tôi gọi, gấp gấp gấp!"

Không hiểu bạn gái Dương Dật Nhiên bám dính thế nào, nhưng rõ ràng cậu ta không đủ tư cách trêu Quan Tuyết Tức và Trần Tích là "cặp sinh đôi dính liền".

— "Em yêu", nghe mà sến muốn chết.

Quả nhiên, vừa chọn món xong, bạn gái của Dương Dật Nhiên lại nhắn tin.

Dương Dật Nhiên nói chuyện điện thoại với âm lượng nhỏ, Quan Tuyết Tức không nghe rõ bên kia nói gì, chỉ nghe thấy cậu ta nhẹ nhàng dỗ dành mấy câu bảo bạn gái tự chơi trước, tối về sẽ gọi video.

Quan Tuyết Tức bật cười: "Sao thế anh Dương? Bé cưng của cậu nhớ cậu rồi à?"

"Đúng vậy đấy, vừa nghỉ là lại thành yêu xa, làm sao bằng hai người các cậu đi đâu cũng dính với nhau được, ghen tị chết mất." Dương Dật Nhiên phớt lờ lời trêu chọc, tự nhiên thở dài.

Tống Minh Lợi cũng hùa theo: "Thế này chẳng phải mình tôi là chó độc thân thôi sao?"

Quan Tuyết Tức đáp: "Thì cậu cũng tìm một người đi."

Tống Minh Lợi lắc đầu, "Thôi, bên nước ngoài khó tìm lắm, chắc tôi cứ độc thân tiếp vậy."

Nhìn dáng vẻ của cậu ta rõ ràng không có ý định tìm bạn gái thật. Câu chuyện qua loa vài câu rồi chuyển chủ đề.

Món ăn lần lượt được dọn lên, họ gọi thêm chút rượu để tăng không khí.

Câu chuyện rôm rả, đề tài kéo dài từ hiện tại, quá khứ đến tương lai. Quan Tuyết Tức tâm trạng tốt, nói chuyện cũng nhiều hơn, rượu rót càng hào phóng. Nhưng tửu lượng của cậu mấy năm nay không hề tiến bộ, uống vài chén đã bắt đầu ngấm. Trần Tích ngồi bên cạnh âm thầm quan sát, muốn ngăn cản nhưng nghĩ bạn bè lâu ngày mới gặp, uống thêm chút cũng không sao, nên để mặc cậu.

Thế nhưng ánh mắt của Trần Tích không tự chủ mà cứ dán vào ly rượu của Quan Tuyết Tức. Có lẽ quá lộ liễu, hai người đối diện cười phá lên: "Làm gì thế anh Trần? Nhà quản nghiêm thế à?"

Còn chưa kịp lên tiếng, Quan Tuyết Tức đã nói: "Đúng vậy đấy. Nhà tôi đây cũng là bé cưng, thích quản tôi uống rượu."

Hôm nay hai người họ mặc áo đôi, cùng kiểu dáng nhưng khác màu. Ngồi cạnh nhau, hình ảnh lại càng hài hòa đẹp mắt.

Trần Tích nghe xong bật cười khẽ, đưa tay quàng qua cổ Quan Tuyết Tức, "Nói gì thế? Anh với em ai mới là bé cưng đây?"

"Anh nói xem?"

"Tất nhiên là em rồi."

Nói xong, Trần Tích chẳng ngại ngần kéo Quan Tuyết Tức vào lòng hôn một cái. Quan Tuyết Tức đá hắn một cú dưới gầm bàn, "Đang ăn cơm mà, đừng có làm loạn..."

Trần Tích làm như không nghe thấy, tay giữ nhẹ bên cổ cậu vu.ốt ve một chút, hôn xong mới để cậu ngồi lại chỗ cũ. Biểu cảm tự nhiên, động tác thuần thục chẳng chút xấu hổ.

Hai "bóng đèn" ngồi đối diện không chịu nổi nữa.

"Hai người vừa phải thôi!"

"Show ân ái cũng phải nhẹ tay chứ, có nghĩ đến trái tim chó độc thân này không?"

"Không phải chó độc thân mà cũng bị tổn thương đây này!"

Quan Tuyết Tức đỏ mặt. Không rõ là vì rượu hay vì hai người họ trêu chọc, cậu vội cầm ly rượu lên uống để che giấu biểu cảm.

Trần Tích giữ lấy tay cậu, nâng ly của cậu lên uống nốt chỗ rượu còn lại.

"Quan Tuyết Tức, em có phải quên rồi không? Còn nợ anh một tiếng 'chồng' đấy, định bao giờ trả đây?"

"Đụ má!"

"Hai người chơi lớn vãi!"

Tống Minh Lợi cười đến không thở nổi, hớn hở nói: "Trả luôn bây giờ đi, ngay lúc này!"

Dương Dật Nhiên càng nắm bắt trọng tâm vấn đề hơn: "Sao mà gọi 'chồng' còn phải ghi nợ thế? Bình thường không gọi à? Thế gọi nhau thế nào?"

"Gọi tên chứ sao." Quan Tuyết Tức nói, "Ai thèm như cậu, dính như keo vậy..."

"Dính như keo ấy hả? Hai người các cậu còn không vậy chắc?"

"..."

Dương Dật Nhiên nhìn Quan Tuyết Tức với ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả. Quan Tuyết Tức cạn lời không thể phản bác.

Đúng vậy, cậu và Trần Tích đúng là rất tình cảm. Ba năm như một ngày, càng yêu càng đậm sâu.

Còn chuyện "nợ nần" mà Trần Tích nhắc tới là chuyện xảy ra trước kỳ nghỉ đông.

Thực ra cũng không có gì phức tạp, Quan Tuyết Tức chỉ thấy Trần Tích đúng kiểu không có việc gì làm lại thích lôi chuyện ra cằn nhằn.

Dù cả hai cùng vào một trường đại học, nhưng học hai ngành khác nhau: Quan Tuyết Tức học Tài chính, còn Trần Tích học Khoa học máy tính.

Do ở hai khoa khác nhau, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng khá xa, ký túc xá đương nhiên không thể ở cùng.

Mấy người bạn cùng phòng của Quan Tuyết Tức đúng kiểu "hội trưởng hội xã giao" thích rủ rê cả phòng đi ăn uống tụ tập. Thời gian rảnh của Quan Tuyết Tức phần lớn đều ở bên Trần Tích, cậu không thường xuyên tham gia. Trần Tích cũng vậy, chỉ giữ quan hệ xã giao vừa đủ với bạn cùng phòng.

Vậy mà trước ngày nghỉ đông, một người bạn cùng phòng của Quan Tuyết Tức tổ chức sinh nhật, mời cả nhóm đi ăn. Cậu đồng ý tham gia, kết quả là uống hơi quá chén, về đến ký túc xá thì thấy Trần Tích đã đứng đợi dưới tầng với gương mặt chẳng mấy vui vẻ.

Mối quan hệ của họ sớm không còn là bí mật.

Khi mới nhập học, chẳng ai biết cả. Nhưng những người đẹp trai luôn dễ trở thành tâm điểm chú ý, mà cả hai lại thường xuyên xuất hiện cùng nhau. Ngay từ kỳ quân sự, tin đồn đã lan ra khắp nơi. Đến mức cả những sinh viên chưa từng gặp cũng nghe phong thanh về chuyện hai anh chàng đẹp trai của khoa Tài chính và khoa Máy tính là một đôi.

Đó là chuyện ngoài lề. Tóm lại, bạn cùng phòng của Quan Tuyết Tức đều biết mối quan hệ này, thỉnh thoảng còn lấy "người ấy nhà cậu" ra trêu chọc. Nhưng khi gặp Trần Tích, họ tuyệt đối không đùa giỡn trước mặt. Phần vì không thân thiết, phần vì nhìn mặt Trần Tích là biết không dễ tiếp cận.

Khi thấy Trần Tích đợi dưới tầng, bạn cùng phòng của Quan Tuyết Tức liền đẩy cậu lúc này bước đi đã loạng choạng tới trước mặt Trần Tích, sau đó cả đám cười cười nói nói lên lầu, để lại hai người phía dưới.

Trần Tích đỡ Quan Tuyết Tức, dẫn cậu đến một góc khuất tìm một băng ghế đá để ngồi xuống.

"Sao uống nhiều thế em?" Trần Tích hỏi.

"Đánh bài bị phạt rượu, hôm nay xui lắm luôn." Quan Tuyết Tức trả lời, giọng nói dù đã say nhưng vẫn rõ ràng. Cậu tựa đầu lên vai Trần Tích, mắt khép hờ, giọng điệu ngọt ngào như đang làm nũng, còn vô thức cọ cọ vài cái.

Trần Tích nâng cằm cậu lên, thấp giọng nói: "Em đã hứa với anh là không uống say bên ngoài."

Quan Tuyết Tức vẫn cứng miệng: "Em đâu có say."

Trần Tích giơ hai ngón tay đưa trước mặt cậu, hỏi như đang dỗ trẻ con: "Đây là mấy nào?"

Quan Tuyết Tức quả nhiên rất hợp vai, ngoan ngoãn trả lời: "Hai."

Cậu cầm lấy tay Trần Tích, dựng thêm ngón áp út lên: "Đây là ba."

Trần Tích: "..."

Rất tốt, rất thông minh.

Người say đến choáng váng vẫn tự đắc như thể mình là người tỉnh táo nhất nắm lấy tay Trần Tích đặt lên môi hôn một cái, còn thao thao bất tuyệt: "Trần Tích, tại sao anh lại không vui? Em chỉ uống có tí rượu thôi mà. Anh biết không, tửu lượng của em tốt lắm rồi! Anh không tin em sao? Làm sao anh có thể không tin em được? Anh như thế là không đạt tiêu chuẩn của một bạn trai đấy!"

"..."

Trần Tích bị Quan Tuyết Tức chọc đến mức bật cười.

Thực ra hắn cũng chẳng giận gì, càng không phải không tin tưởng. Cái gọi là "không vui" chẳng qua là vì chút bóng ma tâm lý từ lần sinh nhật năm đó khi Quan Tuyết Tức uống say. Một chút thôi, rất nhỏ, chỉ là không yên tâm lắm.

Truy về tận gốc, thực chất là do ghen.

Nhưng ghen với ai cơ chứ? Cũng chẳng có đối tượng nào cụ thể. Chỉ là Trần Tích thấy Quan Tuyết Tức khi say rượu thật sự quá đáng yêu, không muốn ai khác ngoài hắn được thấy dáng vẻ ấy, cho dù những người xung quanh toàn là trai thẳng chẳng có chút hứng thú nào với bạn trai của hắn.

Loại cảm giác chiếm hữu kỳ quặc này tất nhiên không thể nói ra. Trần Tích giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói: "Dù sao thì em đã hứa với anh rồi."

Quan Tuyết Tức lập tức lươn lẹo: "Hứa hồi nào? Em quên rồi!"

Trần Tích vòng tay ôm lấy cổ Quan Tuyết Tức, kéo cậu vào lòng ấn sát vào ngực mình. Ở bên nhau đã lâu, sự phụ thuộc giữa hai người đã phản ánh rất rõ ở việc nghiện mùi hương của đối phương. Hương thơm trên người Trần Tích là độc nhất, Quan Tuyết Tức rất thích, liền thuận thế dựa sát hơn một chút.

Trần Tích nghiêm giọng: "Đừng hòng lừa được anh, em nuốt lời rồi Quan Tuyết Tức."

"Nuốt lời thì làm sao?" Quan Tuyết Tức ngang ngược đáp trả.

Trần Tích không thể dùng cách mạnh bạo, đành giả vờ tủi thân: "Anh buồn lắm, em lừa anh."

"..."

Quan Tuyết Tức, với bộ não bị rượu làm cho chậm nhịp, rất dễ bị dắt mũi. Cậu theo luôn mạch truyện của Trần Tích, lẩm bẩm: "Ôi trời, anh mà cũng dễ tổn thương vậy à? Có gì to tát đâu..."

Trần Tích nhìn cậu, chậm rãi hỏi: "Em không định xin lỗi sao?"

"Không." Quan Tuyết Tức cứng đầu.

Trần Tích cố nhịn cười, tiếp tục diễn: "Em thậm chí còn chẳng thèm dỗ anh lấy một câu."

Quan Tuyết Tức không phải người vô tình như vậy. Cậu ngẩng lên, gương mặt trông vô cùng khổ sở, rồi khẽ hôn lên cằm Trần Tích dỗ dành: "Thôi nào, đừng buồn nữa mà."

Vị trí vừa bị hôn còn hơi ngứa ngáy, nhưng Trần Tích vẫn chưa thỏa mãn, bèn hỏi tiếp: "Chỉ vậy thôi à?"

Quan Tuyết Tức nhìn hắn, bất lực hỏi lại: "Thế anh còn muốn gì nữa?"

Rõ ràng Quan Tuyết Tức chẳng nói câu nào đặc biệt dễ thương, nhưng trong mắt Trần Tích, cậu lúc này đáng yêu chết đi được. Trần Tích nhịn không nổi, siết chặt cậu trong vòng tay vừa dịu dàng vừa đầy khao khát.

Cúi xuống gần hơn, trán kề trán, ánh mắt Trần Tích chăm chú nhìn đôi mi đang khẽ rung của Quan Tuyết Tức dưới ánh đêm mờ ảo, giọng khàn khàn: "Quan Tuyết Tức, tự dưng anh muốn nghe em gọi anh là chồng."

Quan Tuyết Tức chớp chớp mắt, cố tình làm ngược lại: "Không gọi."

Trần Tích dỗ dành: "Em không gọi anh không hết buồn đâu."

"..."

Quan Tuyết Tức bắt đầu thấy phiền: "Sao anh khó dỗ thế nhỉ?"

Trần Tích cười, giọng đầy khích lệ: "Gọi một tiếng đi, có hai chữ thôi mà, tốn bao nhiêu sức đâu."

Thế nhưng Trần Tích càng mong đợi, Quan Tuyết Tức càng không thể mở miệng. Dù đã uống say, da mặt cậu vẫn mỏng. Cậu cảm thấy gọi "chồng" cứ nghe kỳ kỳ, bất kể dùng ngữ điệu nào cũng giống như đang làm nũng, quá mức sến súa.

Quan Tuyết Tức giỏi nhất là chiêu câu giờ: "Thì cứ nợ trước đã."

Nói xong, không chờ Trần Tích kịp phản đối, cậu nhanh chóng dùng môi mình bịt miệng người kia lại, trao một nụ hôn vừa sâu vừa dài.

Trần Tích chẳng khó dỗ chút nào. Chỉ cần bạn trai chủ động, hắn lập tức thần hồn điên đảo.

Quan Tuyết Tức ngoài mặt thì chối đây đẩy chuyện làm nũng, nhưng hành động lại nói lên điều ngược lại. Cả hai vốn đã ngồi rất gần nhau, vậy mà cậu vẫn cố gắng rúc sát hơn, hai tay quấn lấy cổ Trần Tích dán chặt vào người đối phương. Nụ hôn dai dẳng kèm theo những tiếng rên khe khẽ phát ra từ mũi hoàn toàn đánh gục Trần Tích, khiến lòng hắn ngứa ngáy, chỉ muốn nuốt trọn Quan Tuyết Tức vào trong tim.

---

Hai người quấn quýt bên ngoài suốt gần hai tiếng mới chịu tách ra.

Ở trường, việc tìm không gian riêng tư để thân mật không phải lúc nào cũng thuận tiện. Những khi không thể kìm nén, họ sẽ thuê phòng khách sạn, nhưng tần suất không nhiều.

Nay về nhà nghỉ đông, cơ hội ở bên nhau một mình tăng lên đáng kể. Những ngày qua tâm trạng của Trần Tích rất tốt, gần như ngày nào hắn cũng qua nhà Quan Tuyết Tức. Nhân lúc mẹ Quan không có nhà, hắn tha hồ "chọc ghẹo" bạn trai đến mức chân tay cậu mỏi nhừ.

Vậy mà nhìn bên ngoài, Quan Tuyết Tức chẳng để lộ chút dấu vết nào. Cậu không muốn giải thích với hai anh bạn thùng rỗng kêu to kia tại sao mình lại nợ Trần Tích một tiếng "chồng", chỉ kéo hai người uống tiếp, chẳng ngờ lại uống đến mức say khướt.

Lần này, Trần Tích không chỉ đứng nhìn, hắn cũng uống không ít.

Cả buổi nhậu kéo dài gần ba tiếng. Trước lúc tạm biệt, Dương Dật Nhiên hẹn cả nhóm ngày mai về trường cũ chơi bóng. Quan Tuyết Tức lập tức vỗ ngực đồng ý, ra dáng hào sảng: "OK, đúng giờ có mặt!"

Trần Tích: "..."

Dương Dật Nhiên còn chưa nhắc đến giờ giấc, mà Quan Tuyết Tức đã "đúng giờ có mặt"?

Trần Tích cười kéo Quan Tuyết Tức lên xe. Nhưng thay vì về nhà, hắn lái thẳng tới khách sạn.

Cầm chặt thẻ phòng trong tay, Trần Tích dắt Quan Tuyết Tức lên lầu. Cậu vẫn trong trạng thái ngơ ngác, hỏi: "Làm gì thế?"

Trần Tích thản nhiên đáp: "Trả nợ."

Quan Tuyết Tức hôm nay lại chẳng xấu hổ, thậm chí còn hào phóng hơn mức cần thiết. Cậu bĩu môi, phẩy tay: "Chà, chẳng phải chỉ một tiếng 'chồng' thôi sao? Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơi! Ba lần, trả anh gấp ba. Được chưa?"

Trần Tích: "..."

Trần Tích im lặng hồi lâu, vừa bước đi vừa cúi đầu mỉm cười. Vừa vào phòng, hắn đã ép Quan Tuyết Tức ngã xuống giường và hôn thật sâu.

Không có thời gian chuẩn bị, Quan Tuyết Tức chỉ nghe thấy tiếng kéo khóa áo khoác vang lên, áo phao của cậu bị cởi ra. Trần Tích đặt tay lên eo cậu thành thục cởi từng món đồ vướng víu, tiện tay ném xuống sàn.

Có lẽ do cũng đã uống chút rượu, hứng thú của Trần Tích hôm nay đặc biệt cao. Hắn vốn là người hiểu cách tạo không khí, đôi khi nhẹ nhàng dịu dàng, đôi khi lại mãnh liệt đến bất ngờ. Và hôm nay chắc chắn là kiểu thứ hai.

Khi Trần Tích tiến vào, Quan Tuyết Tức bị hắn giữ chặt, cảm giác như phải chống chọi một trận bão tố dữ dội.

Người bạn trai năm nào giờ đã trưởng thành trở thành một người đàn ông thực thụ. Trong chuyện này, Trần Tích càng ngày càng thành thạo, những kỹ thuật mà hắn thực hiện khiến Quan Tuyết Tức không cách nào chống đỡ nổi.

Cảm giác như cả thế giới của Quan Tuyết Tức đều đang rung chuyển. Giữa những tiếng thở dồn dập của Trần Tích, tai cậu ù đi, chẳng nghe rõ được tiếng của chính mình. Cậu giống như đang cầu xin, miệng gọi tên Trần Tích, lí nhí nói mình đau.

Nhưng có lẽ đó không hẳn là đau, mà là cảm giác mãnh liệt quá mức khiến não bộ không thể phân định rõ ràng. Quan Tuyết Tức run rẩy nhưng bị vòng tay mạnh mẽ ôm chặt không thể động đậy.

Giữa cơn cuồng phong, Trần Tích đột nhiên cất giọng trầm ấm: "Quan Tuyết Tức, gọi lại lần nữa nào em."

Quan Tuyết Tức thở gấp: "Gọi gì cơ?"

"Vừa nãy em gọi sai rồi."

Ánh mắt Trần Tích sâu thẳm, ánh lên một tia sáng mờ ảo. Dưới cằm hắn còn vương dấu răng Quan Tuyết Tức cắn trong lúc hỗn loạn, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy cả không gian. Trần Tích cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Quan Tuyết Tức, dịu dàng thì thầm: "Gọi lại đi... gọi anh là chồng."

"Không... A!"

Thế giới trước mắt Quan Tuyết Tức chao đảo dữ dội. Cậu run rẩy, tiếng gọi mang theo chút nghẹn ngào: "Chồng... Chồng ơi..."

Dù đã xuống nước, cậu vẫn chẳng được Trần Tích nương tay.

Hai năm qua, Quan Tuyết Tức nhận ra rằng không chỉ con người Trần Tích ngày càng trưởng thành, mà dường như... mọi thứ của hắn cũng vậy.

Rõ ràng từ trước đã rất lớn, nhưng giờ thì... có chút quá đáng rồi!

Quan Tuyết Tức không có thời gian nghĩ ngợi thêm, bởi mỗi lần như vậy Trần Tích đều yêu cầu cậu dành trọn vẹn sự chú ý cho mình. Không được lơ là, không được phân tâm.

Trần Tích đặc biệt thích hôn cậu, bất kể là đâu, nơi nào chạm tới đều được in dấu. Nhẹ nhàng mà cuồng nhiệt, dày đặc đến mức Quan Tuyết Tức chẳng còn phần nào thuộc về riêng mình.

Đêm dài trôi qua.

Đến khi tất cả dừng lại, Quan Tuyết Tức chỉ còn biết nằm dài trên giường, toàn thân rã rời, không buồn nhúc nhích.

Trần Tích thoải mái nằm sát bên vòng tay ôm lấy eo cậu, giọng điệu lười biếng nhưng đầy thỏa mãn: "Quan Tuyết Tức, từ giờ thêm 'chồng' vào danh sách xưng hô thường dùng đi, anh thích nghe lắm."

Quan Tuyết Tức mệt mỏi trừng mắt: "Anh trẻ con thế. Kiểu gọi vợ chồng này chỉ có mấy đứa yêu đương nhăng nhít mới dùng."

Trần Tích bật cười: "Được, vậy sau này anh gọi em là vợ."

Quan Tuyết Tức nhíu mày, giọng bất mãn: "Anh đừng xuyên tạc ý em được không?"

Trần Tích gật đầu, cười đáp: "Được thôi vợ ơi."

Quan Tuyết Tức: "..."

Cậu chẳng buồn nói thêm, xoay người nhắm mắt ngủ.

Nhưng còn chưa ngủ được, Trần Tích đã bế cậu vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Trần Tích có sự chiếm hữu mãnh liệt với Quan Tuyết Tức. Bất cứ việc gì khiến hắn cảm thấy "kiểm soát" được bạn trai, hắn đều đặc biệt thích thú.

Tắm rửa là một trong số đó.

Dù Quan Tuyết Tức hoàn toàn có thể tự làm, nhưng cậu vẫn bị Trần Tích tỉ mỉ chăm sóc từ đầu tới chân, còn được mát-xa một lượt.

Quan Tuyết Tức bị làm cho mềm nhũn, gục trên vai Trần Tích thiu thiu thiếp đi.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Trần Tích đang cúi sát xuống hôn lên trán cậu, dịu dàng nói: "Hôm nay còn đi đánh bóng không em?"

"Không đi đâu." Quan Tuyết Tức uể oải đáp rồi rúc vào lòng Trần Tích, tay vòng qua ôm hắn.

"Ngủ thêm chút đi, anh ở đây với em."

Cậu lẩm bẩm: "Để hôm khác rồi hẹn lại cũng được."

Dù sao kỳ nghỉ cũng còn dài. Và tương lai cũng còn dài rộng phía trước.

Kết thúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương