Mùi Hương Của Người - Na Khả Lộ Lộ
Chương 73: Ngoại truyện 1: Tốt nghiệp.

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Sau kỳ thi đại học, Quan Tuyết Tức trải qua hai ngày bần thần. Sợi dây căng thẳng trong cơ thể đột ngột được buông lỏng khiến cậu không biết phải làm gì.

Ban đầu, cậu có cả một danh sách kế hoạch: ăn uống thỏa thích, đi dạo, chơi bóng rổ, du lịch tốt nghiệp. Một kỳ nghỉ dài để giải tỏa toàn bộ áp lực tích tụ trong năm lớp 12.

Nhưng khi kỳ nghỉ thực sự bắt đầu, cậu lại chẳng có chút hứng thú, lòng trống rỗng, hơi buồn bã.

Bạn cùng lớp thì ngược lại, như những chú ngựa hoang được tháo cương, sau lễ tốt nghiệp đã rủ nhau đi hát karaoke. Một nhóm người vừa cười vừa khóc, nhảy múa điên cuồng, thể hiện đúng bản chất của sự điên rồ.

Có người mang theo cả sách toán, xé tan tành rồi hét lớn: "Tôi ghét nhất môn toán! Không bao giờ học nữa!"

Có người nhân cơ hội tỏ tình với cô gái mình thầm thích, hỏi cô định ghi nguyện vọng thế nào, liệu họ có thể đi chung một con đường không.

Những người xung quanh ầm ĩ cổ vũ cùng nhau hát vang những bài ca thanh xuân. Lúc đó, Quan Tuyết Tức đã hơi say, tựa vào người bạn trai thì thầm: "Trần Tích, tôi hơi không nỡ..."

Trên thực tế, mãi đến ngày trước lễ tốt nghiệp, Quan Tuyết Tức vẫn chưa nhận ra mình có tình cảm gì đặc biệt với ngôi trường này.

Ngày tốt nghiệp, cậu đại diện học sinh lớp 12 lên sân khấu phát biểu. Hội trường lớn chật kín người, thầy cô và bạn bè ngồi phía dưới đều dõi mắt về phía cậu. Ba năm qua, cậu đã từng nhiều lần đứng trên sân khấu — dưới cờ, trong hội trường, trước bục giảng... nhưng đây là lần cuối cùng.

Quan Tuyết Tức nghẹn ngào, cố nén nước mắt để không ảnh hưởng đến bài phát biểu.

Trước đây cậu luôn tỏ ra thờ ơ, viết bài phát biểu một cách qua loa. Nhưng lần này, cậu đã sửa đi sửa lại nhiều lần, dù vậy vẫn chưa hài lòng. Nửa sau cậu gần như nói ngẫu hứng, tự do thể hiện, từng lời từng chữ đều chân thành, xúc động.

Quan Tuyết Tức nói trong tiếng nghẹn ngào, kết thúc bài phát biểu trong tiếng vỗ tay rầm rộ. Những tràng pháo tay như tiếng vọng cuối cùng của thanh xuân kéo dài không dứt.

Khi bước xuống sân khấu, Quan Tuyết Tức mới hiểu được sức nặng của từ "tốt nghiệp".

Nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải tàn, dù không nỡ, cậu vẫn phải bước tiếp.

Hai ngày sau, Quan Tuyết Tức và Trần Tích vẫn quấn quýt bên nhau, chẳng làm gì đặc biệt, chỉ cùng ngồi yên một chỗ. Sau đó họ được gọi đi chụp ảnh tốt nghiệp — không phải ảnh tập thể của trường, mà là ảnh kỷ niệm riêng của lớp do giáo viên chủ nhiệm tổ chức.

Quan Tuyết Tức và Trần Tích giống như "địa điểm du lịch" của lớp, bị mọi người kéo ra chụp chung vô số bức ảnh. Hai người cũng chụp vài tấm cho riêng mình, chọn bức đẹp nhất rửa ra rồi đặt vào khungđặt trên đầu giường của mỗi người.

Tốt nghiệp đồng nghĩa với chia tay, nhưng trong nỗi buồn ly biệt vẫn có những niềm vui.

Dương Dật Nhiên thi rất tốt, ngay cả Tống Minh Lợi cũng làm bài rất khá. Tất nhiên, "khá" ở đây là so với thành tích trước đây của cậu ta, không phải để so sánh với người khác.

Thực tế, điểm vẫn chưa công bố, kết quả của Tống Minh Lợi chỉ là tự tính.

Trong cuộc gọi, cậu ta phấn khích hét lên: "Quan Bồ Tát! Tôi nghĩ mình có thể qua được điểm sàn đại học top đầu!"

Quan Tuyết Tức vui mừng hỏi: "Thật không?"

Tống Minh Lợi xúc động đến mức bật khóc: "Chắc không chênh lệch nhiều đâu! Có thể là sát nút, nhưng trường top 2 thì chắc chắn đậu. Tôi vui quá đi! Sắp trở thành sinh viên đại học rồi! Huhuhu!"

Quan Tuyết Tức: "..."

Khóc còn có cả nhịp điệu.

Để ăn mừng, Tống Minh Lợi đã mời cả nhóm một bữa, bốn người ngồi quanh bàn nhỏ uống không ít rượu.

Dù điểm tự tính có vẻ ổn, nhưng vì chỉ là ước lượng nên không khỏi khiến người ta thấp thỏm.

Dương Dật Nhiên nhìn Quan Tuyết Tức và Trần Tích, tò mò hỏi: "Hai người ai thi tốt hơn?"

"Không biết." Trần Tích đáp, "Tôi không tự tính, tùy duyên thôi."

Quan Tuyết Tức nhún vai: "Tôi cũng không tính. Dù sao nếu không có gì bất ngờ thì chắc phần lớn đều là điểm tối đa."

Dương Dật Nhiên: "..."

Tống Minh Lợi: "..."

Nghe mà xem, đây mà là lời người nói sao?

Ăn xong bữa tối, Tống Minh Lợi lập tức lên đường đi du lịch, còn Dương Dật Nhiên không rõ bận rộn điều gì, một thời gian chẳng thấy tăm hơi.

Quan Tuyết Tức và Trần Tích từ chối lời mời của các bạn khác, đặt hai tấm vé tàu đi sang tỉnh bên cạnh để tận hưởng chuyến du lịch.

Du lịch nghỉ dưỡng đúng là cách thư giãn tốt nhất. Quan Tuyết Tức cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác lưu luyến tiếc nuối sau tốt nghiệp và dần thích nghi với giai đoạn mới trong cuộc đời.

Mối quan hệ giữa cậu và Trần Tích cũng tiến thêm một bước — họ cuối cùng đã "ngủ với nhau".

Nói thì đơn giản, nhưng thực tế lại là cả một quá trình dài đầy những khúc quanh.

---

Buổi trưa hôm đó, hai người đến khu du lịch tại tỉnh lân cận, nhận phòng ở nhà nghỉ đã đặt trước, cất hành lý, rồi ra ngoài ăn trưa.

Ẩm thực địa phương không khác mấy so với Phong Đức nên Quan Tuyết Tức cũng không thấy mới mẻ. Nhưng phong cảnh thiên nhiên lại rất đẹp, đi vài bước là gặp cảnh khiến người ta muốn dừng chân. Dẫu vậy, cả hai không mặn mà với việc chụp ảnh, cứ tự do bước qua đám đông du khách giơ máy ảnh, giống như hai chú chim nhỏ bay nhầm hướng nhưng chẳng bận tâm.

Dạo chơi một hồi, cả hai bắt đầu lười biếng ngồi xuống bên bờ hồ ngắm nước, nhìn mây, lắng nghe tiếng gió và chờ hoàng hôn buông xuống.

Đến khi trời tối, Quan Tuyết Tức gần như đã ngủ trên vai Trần Tích, cho đến khi hắn khẽ chọc vào má cậu để đánh thức: "Đói không?"

Quan Tuyết Tức gật đầu, kéo tay hắn cùng đi ăn tối.

Cảnh đêm ở đây cũng rất đẹp, đáng để ở lại ngắm thêm vài giờ. Nhưng "no đủ nghĩ chuyện kia" đúng là chân lý muôn đời. Trần Tích viện cớ điện thoại sắp hết pin, kéo Quan Tuyết Tức quay về phòng nghỉ.

Quan Tuyết Tức hiểu rõ hắn muốn làm gì. Cả hai đã đạt đến mức độ hiểu ý nhau chỉ qua một ánh mắt.

Nhưng cậu không vạch trần.

Một người im lặng, một người không nói gì, trở về phòng, bật đèn. Trong lúc liếc thấy góc nghiêng của Trần Tích, Quan Tuyết Tức nghĩ thầm: Tên này đúng là biết giả bộ. Trong đầu chắc toàn cảnh hạn chế mà mặt cứ lạnh như băng ý.

Quan Tuyết Tức bật cười.

Thấy cậu cười, Trần Tích cũng bật cười, bất lực nói: "Đừng cười nữa, phá hỏng bầu không khí rồi."

"Cậu muốn bầu không khí thế nào?" Quan Tuyết Tức hỏi ngược lại.

"Lần đầu của chúng ta chẳng lẽ không nên lãng mạn một chút sao?"

Quan Tuyết Tức thầm đồng ý, nhưng nghĩ rằng định nghĩa lãng mạn của hắn và mình có chút khác biệt.

"Tôi thấy như này là đủ lãng mạn rồi."

"Như này?"

"Ừ..."

Quan Tuyết Tức mở cửa sổ.

Giữa mùa hè, làn gió đêm nóng hổi tràn vào làm rung chuông gió bên cửa sổ.

Phía đối diện là một con phố đầy quán bar, tiếng nhạc xen lẫn tiếng cười nói náo nhiệt vọng tới. Mặc dù ồn ào nhưng lại tràn đầy sức sống, khiến lòng người phấn chấn lạ kỳ.

Nhà nghỉ nằm trên một ngọn đồi, phòng họ ở tầng cao, từ đây có thể nhìn ra hồ xa xa. Ánh đèn neon chiếu xuống mặt nước lấp lánh như muôn ngàn ánh sao.

Quan Tuyết Tức quay đầu lại nói: "Trần Tích, như này đã rất lãng mạn rồi."

"..."

Thú thật, cả ngày hôm nay Trần Tích chẳng chú ý mấy đến phong cảnh. Trong mắt hắn chỉ có người đang đứng giữa khung cảnh đó. Những cảnh đẹp thì na ná nhau, còn Quan Tuyết Tức là duy nhất.

Sự lãng mạn ấy chỉ kéo dài được vài phút, sau đó liền trở nên ngượng ngùng.

Hai người thay phiên nhau tắm. Quan Tuyết Tức tắm sau. Khi cậu ra khỏi phòng tắm, Trần Tích đang quấn khăn, lục lọi trong túi xách để tìm "đồ dùng" cần thiết.

Quan Tuyết Tức thoáng nhìn qua, phát hiện ngoài những vật dụng hỗ trợ cần thiết, còn có một tuýp gì đó trông như thuốc mỡ.

Cậu ngơ ngác nhìn, hỏi bằng ánh mắt. Trần Tích giải thích: "Tôi chắc chắn sẽ không làm cậu đau. Nhưng lỡ đâu..."

Quan Tuyết Tức: "..."

"Cậu quả là suy nghĩ chu toàn!"

Thực ra vấn đề ai trên ai dưới họ đã từng thảo luận.

Nhưng thảo luận thì vô nghĩa, thực tế mới là chân lý. Mỗi lần bắt đầu thực tế, Quan Tuyết Tức lại giống như một chú mèo nhỏ bị Trần Tích giữ chặt gáy. Cậu giơ vuốt đá chân kêu meo meo, kết quả chỉ khiến Trần Tích thêm phấn khích chứ chẳng thay đổi được gì.

Chênh lệch về thể lực đúng là vấn đề lớn. Nhưng xét cho cùng, Quan Tuyết Tức không quá chấp nhất chuyện trên dưới. Chỉ cần cả hai cùng cảm nhận được là đủ.

Trước đây, họ đã thân mật vô số lần nhưng chưa bao giờ thực sự đi đến bước cuối cùng. Bây giờ, không còn trở ngại hay áp lực nào nữa, cả hai muốn thế nào thì cứ thế ấy.

---

Quan Tuyết Tức ngồi ở mép giường, nhìn Trần Tích cẩn thận sắp xếp đồ dùng lên đầu giường. Sau đó, hắn bước hai bước đến trước mặt cậu, nghiêm túc hỏi: "Bắt đầu chứ?"

"..."

Quan Tuyết Tức thoáng bối rối.

Rõ ràng bình thường cả hai đã quá quen với những cử chỉ thân mật, đến cả việc c.ởi quần áo cũng chẳng ngại. Thế mà tại sao lúc này lại có chút gượng gạo?

"Đừng hỏi như thế chứ." Quan Tuyết Tức không hài lòng, "Mất hết cả không khí rồi."

Trần Tích bỗng nhiên thở dài: "Không hiểu sao tôi lại thấy căng thẳng."

"Người mới mà, lo sợ bị lộ tay nghề chứ gì?" Quan Tuyết Tức trông có vẻ rất tự tin, như thể cậu không phải người mới.

Trần Tích nhìn cậu trong hai giây, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt xuống cổ.

Vừa tắm nước nóng xong, làn da của Quan Tuyết Tức căng mịn ánh lên sắc trắng pha chút hồng nhạt như được hơi nước hun lên khiến người khác có cảm giác chỉ cần đặt tay lên là sẽ để lại dấu vết. Sức hấp dẫn ấy như một lời mời gọi không thể chối từ.

Trần Tích không kìm được đưa tay chạm vào cậu.

Bản năng đột ngột lấn át mọi kế hoạch chuẩn bị bài bản trước đó. Quan Tuyết Tức bị hắn đẩy ngã xuống đầu giường. Cổ cậu bị giữ chặt, dây áo tắm quanh eo cũng bị nới lỏng, Trần Tích áp người lên hôn cậu say đắm.

Lúc đầu mọi thứ có phần hỗn loạn, đến mức gần như quên cả "đồ hỗ trợ".

Ánh đèn chính trong phòng đã được tắt, chỉ còn lại ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn ngủ ở đầu giường. Ánh sáng trắng ngà rọi xuống vai và cổ Quan Tuyết Tức làm nổi bật làn da trắng ngần như sứ. Những dấu hôn và vết cắn do Trần Tích để lại càng trở nên rõ nét, từ bờ vai kéo dài xuống phía trước.

"Trần Tích..." Quan Tuyết Tức khẽ gọi.

Dưới cậu là một sức mạnh ngầm đầy kiềm chế từ người kia, Quan Tuyết Tức sau một thoáng ngỡ ngàng chợt cảm thấy hơi lo lắng.

Lời gọi khẽ ấy làm Trần Tích sực tỉnh, vội vàng cầm lấy dụng cụ hỗ trợ vốn bị hắn để quên sang một bên.

Đáng tiếc, kích thước hình như hơi nhỏ.

Trần Tích ngồi dậy, loay hoay mãi không dùng được. Quan Tuyết Tức theo bản năng đưa tay định giúp, nhưng động tác lóng ngóng của cậu lại càng làm mọi thứ thêm rối.

Trần Tích cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn cậu hỏi: "Không dùng được thì thôi, có được không?"

"..."

"Lần sau sẽ không mắc sai lầm như vậy nữa."

Cung đã giương, không thể không bắn. Cả hai đều không dễ chịu, cũng không cần thiết phải kiềm chế.

Trần Tích bất ngờ tắt luôn chiếc đèn ngủ bên đầu giường.

Trong vài giây đầu tiên, mọi thứ trước mắt đều chìm trong bóng tối. Quan Tuyết Tức chỉ cảm nhận được một sự hiện diện không thể bỏ qua đang áp sát mình, như thể sẵn sàng lao tới. Sau vài giây, mắt cậu dần thích nghi với bóng tối, nhìn thấy lại gương mặt Trần Tích và cả những giọt mồ hôi trên trán hắn.

Quan Tuyết Tức nghiêng người tựa vào đầu giường, cơ thể bất chợt cứng đờ, lưng thẳng lên.

Chiếc gối kê dưới eo cậu bị sức nặng của cả hai đè xuống, méo mó. Trong khoảnh khắc ấy, họ gần gũi đến mức không còn khoảng cách, như thể đã vượt qua hàng ngàn ngọn núi để đến được đích cuối cùng. Trần Tích kích động hôn cậu.

Nụ hôn này khác hẳn những lần trước. Quan Tuyết Tức không thể diễn tả cụ thể khác ở điểm nào, có lẽ là ánh mắt của Trần Tích đã thay đổi — nguy hiểm hơn, mang đầy khao khát chiếm hữ  và không bao giờ thỏa mãn.

Làn da của Quan Tuyết Tức ướt đẫm một lớp mồ hôi, cậu cảm thấy không gian xung quanh như đang rung chuyển.

Bên ngoài, con phố quán bar vẫn nhộn nhịp, tiếng nhạc nổi lên từng đợt, có tiếng trống vang lên đều đặn nhịp nhàng.

Trần Tích không ngừng hôn cậu. Mồ hôi từ cằm hắn lăn xuống cổ họng, ngực hắn cũng đã ướt đẫm. Hắn đưa cậu vào một hành trình như chơi tàu lượn, lúc lên cao, lúc xuống thấp, đầy những cảm xúc chồng chéo.

Đêm dần trôi qua.

Khi các quán bar bên kia đường đã nghỉ, họ vẫn chưa dừng.

Không biết đã qua bao lâu, Quan Tuyết Tức vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Trần Tích vẫn ôm cậu thật chặt, không chịu buông tay, còn thì thầm gọi tên cậu: "Quan Tuyết Tức..."

"Ừm?" Quan Tuyết Tức vùi sâu vào đệm, chỉ khẽ đáp qua giọng mũi.

"Cậu là của tôi rồi."

Có lẽ, hạnh phúc tột cùng chính là không muốn giây phút này kết thúc, mong thời gian trôi chậm lại, cố gắng kéo dài khoảnh khắc.

Vì thế, hết lần này đến lần khác, Quan Tuyết Tức nằm mềm oặt trong vòng tay Trần Tích, như thể xương cốt đã bị nghiền nát. Về sau cậu thậm chí không thốt lên nổi âm thanh nào, lơ mơ giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cứ mỗi lần cậu vừa ngủ thiếp đi thì lại bị đánh thức, tỉnh một lúc rồi lại mệt mà ngủ tiếp. Quá trình đó lặp đi lặp lại vài lần cho đến khi cậu nhận ra mình đã được bế vào phòng tắm để lau rửa.

Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.

Quan Tuyết Tức vẫn nằm trong vòng tay của Trần Tích. Bạn trai cậu cứ như dính chặt vào người cậu không rời ra một giây.

Chiều hôm đó, cả hai không ra ngoài, chỉ gọi đồ ăn về phòng.

Đến tối, lại thêm một lần nữa. Trần Tích không chỉ đắm chìm trong cảm giác ấy mà còn hỏi cậu có thích không.

Dĩ nhiên Quan Tuyết Tức thích, nhưng vì quá mệt nên cậu chỉ giữ gương mặt bình thản, đáp: "Cũng được."

Nghe vậy, Trần Tích tưởng rằng cậu không hài lòng nên buổi tối càng cố gắng hơn, đến mức làm Quan Tuyết Tức chảy nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.

Trần Tích lại hỏi: "Quan Tuyết Tức, cậu có thích không?"

Quan Tuyết Tức giơ chân đá hắn, nhưng ngay lập tức bị hắn giữ lại, tay vuốt từ bắp chân lên đùi, rồi nhẹ nhàng nâng lên —

Quan Tuyết Tức gần như sụp đổ.

Cuối cùng, cậu vẫn phải thừa nhận: "Thích. Rất thích. Tôi cũng yêu cậu."

Trần Tích hôn cậu mãnh liệt hơn. Ngày thứ ba, họ vẫn chỉ quanh quẩn trong phòng, biến chuyến du lịch bình thường thành một tuần trăng mật thực sự.

---

Sáng ngày thứ tư, Quan Tuyết Tức nhận được cuộc gọi từ Hà Vận.

Lúc đó, cậu và Trần Tích đang ngồi trên ghế sofa chơi điện tử. Gần như cùng lúc điện thoại reo, cả QQ và WeChat cũng báo tin nhắn.

Tim Quan Tuyết Tức giật thót, cậu lập tức có một linh cảm.

Quả nhiên, vừa nhấc máy, Hà Vận đã nói lớn: "Có điểm rồi!"

Quan Tuyết Tức bật dậy khỏi ghế ngay lập tức.

Điện thoại của Trần Tích cũng bắt đầu rung lên, hắn mở ra xem tin nhắn.

Hà Vận nói tiếp: "Mẹ chưa kịp xem chi tiết điểm số. Giáo viên chủ nhiệm vừa gọi báo, đài truyền hình muốn phỏng vấn con, hỏi xem con có đồng ý xuất hiện không."

Quan Tuyết Tức chẳng quan tâm gì đến đài truyền hình, cậu chỉ hỏi dồn: "Con đứng thứ mấy? Có xếp hạng tỉnh không?"

"Nhất!" Hà Vận phấn khích nói, "Con đứng nhất toàn tỉnh!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương