Ma Đạo Luân Hồi Ký
Chapter 563: Phân chia chiến tuyến. (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Rầm!

Bầu trời dường như sụp đổ.

Tiếng sấm vang lên như muốn chia bầu trời thành hai nửa.

Đáng kinh ngạc là đó không phải là Quân Lâm Ma Hoàng Khí.

Đao tốc (刀速) xé toạc không khí tạo ra dư lực vượt cả tốc độ của âm thanh, và ma khí trên mũi Thiên Ma Đao vẫn còn vương lại.

Vùuuu!

Hỏa Cực Đại Trận bị phá, mặt đất cũng hóa thành màu đen.

Đôi mắt Tây Lương lóe sáng.

‘Di chuyển ư?’

Phừng! Phừng!

Ngọn lửa bùng lên như điên rồi tỏa ra hỏa nhiệt khủng khiếp.

Không thể dùng đao để dập được. Nó cũng giống như nước, dù có bị xẻ đôi cũng nhanh chóng hợp nhất lại với nhau.

Tây Lương không quan tâm Hỏa Cực Đại Trận.

‘Đừng có làm lố vậy chứ.’

Hiện giờ không phải là lúc đối phó với trận pháp theo kiểu này. Chỉ cần sơ xuất một chút cũng sẽ thất bại.

Rầm!

Tây Lương bắn mình vào không trung.

Hắn giậm chân rồi phóng lên tầm hơn 20 trượng. Thân pháp quả thật tuyệt vời vượt xa thường thức con người.

Chính lúc này.

‘……?!’

Tây Lương nhìn xuống bên dưới.

‘Đuổi theo ta sao?’

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Bạch viêm đuổi theo Tây Lương sát nút.

Điều này thật khiến người khác kinh ngạc. Dù có sở hữu hỏa nhiệt cao bất thường, nhưng lửa vẫn là lửa. Lửa vốn không có sự sống càng không có ý chí.

Thế nhưng ngọn lửa kia lại đang đuổi theo mục tiêu của nó ư?

‘Ra là có người điều khiển.’

Đôi mắt Tây Lương dấy lên tia lửa.

Hắn duỗi thẳng tay trái.

Vùuuu!

Bạch viêm vọt lên va chạm với luồng khí vô hình rồi văng ra tứ phía.

Gương mặt Mai Phương vô cùng kinh ngạc.

‘Hắn ta cản bạch cực ư?!’

Nàng không biết vì sao đối phương có thể chặn được và nguyên lý cho chiêu thức đó là gì.

Nhìn cách vươn tay thì giống như chưởng pháp, nhưng chưởng lực phóng ra mà không hề có chút chuẩn bị nào sao có thể ngăn được hỏa viêm chứ?

Rầm!

Bạch Cực Viêm Hỏa (白極炎火) của Hỏa Cực Đại Trận chia thành 5 cột lửa lao thẳng về phía Tây Lương.

Rất nhanh. Ngọn lửa không có trọng lượng nhưng rõ là có người điều khiển, điều đáng kinh ngạc là tại sao có thể điều khiển nó với tốc độ nhanh như thế được.

‘Hỏa lực quá mạnh.’

Tây Lương đột nhiên cảm thán.

‘Quả nhiên thế gian này thật rộng lớn.’

Phải đạt đến cảnh giới này rồi hắn mới có thể chắc chắn.

Ít nhất là ở thời đại này có người đạt đến cảnh giới còn cao hơn cả hắn.

Hắn nhận ra đến cả kẻ thù truyền kiếp là Đàm Tư Vĩnh có thể cũng chỉ thua hắn một tiểu cảnh giới.

Thiên Hạ Đệ Nhất. Ngoại trừ những người đã bước đến Thần Cảnh trong võ lâm, hiện không có quá 10 người có thể sánh ngang được với hắn. Tây Lương chắc chắn như thế.

‘Quả nhiên.’

Và hiện tại Tây Lương đã nhận ra một điều mà hắn đã quên vì mải mê theo đuổi cảnh giới hiện tại.

‘Ông trời sẽ không dung thứ cho Độc Tôn (獨存).’

Cho dù thực lực có vượt trội đến đâu cũng không thể chiến đấu với cả thiên hạ. Đó là chuyện đương nhiên. Cả hổ trên núi cũng không thể chịu nổi sự tấn công của hàng ngàn lang sói.

Nếu con hổ đó không mạnh bằng Hổ Vương.

Nếu nó là ma vật và linh vật vượt qua giới hạn của một loài động vật và nhận lấy sức mạnh từ Cửu U Ma Công như Hổ Vương thì ắt có thể tiêu diệt được hàng ngàn lang sói kia.

Trong một khoảnh khắc.

Tây Lương nghĩ đến Lý Thiên Tượng.

‘Sư phụ.’

Lý Thiên Tượng có thể phân thắng thua trong trận chiến với thiên hạ.

‘Ta không thể trở nên giống sư phụ được.’

Không bàn đến chuyện tài năng hay tham vọng.

Ngay từ đầu hắn đã không muốn trở thành Lý Thiên Tượng. So với con đường hòa làm một với thế giới, hắn muốn sống như con người, sẽ già rồi chết đi.

Lóe!

Trong đầu hắn lóe lên tia sáng.

‘Dù ta có mạnh đến mấy cũng không thể đấu với cả thiên hạ. Thế nhưng ta có tự tin tuyệt đối với cảnh giới của mình và có thể tự hành động.’

Tây Lương nhắm mắt lại.

Giác ngộ này nhanh chóng trở thành hình thái cụ thể và lấp đầy trong tâm trí hắn.

Rầm!

Mai Phương há to mồm.

‘Lại nữa sao?!’

Trước khi ngọn lửa từ Bạch Cực Viêm Hỏa chạm tới, nó đã gây ra một tiếng nổ lớn rồi bùng lên mạnh hơn.

“Tên quái vật này!”

Mãi đến bây giờ Mai Phương mới hiểu lời sư phụ.

Dù là sư phụ hay tên Giáo Chủ kia vẫn được xem là vượt qua giới hạn con người.

Trừ khi đạt đến cảnh giới trôi nổi trên không, nếu không thì chẳng một ai có thể cản được bước đi của hắn cả.

Cùng lúc này, nàng nhận ra sư phụ đã sai.

‘Sư phụ… sư phụ…’

Đôi mắt Mai Phương trợn tròn lên.

‘Ta không thể thắng được tên này!’

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Thoát khỏi cảnh giới con người thì sư phụ hay Giáo Chủ Ma Giáo đều giống nhau.

Thế nhưng, Giáo Chủ mạnh hơn sư phụ. Nàng cũng đã thấy vài lần. Võ công của Giáo Chủ khiến người khác phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

‘Không thể, ta không thể đối đầu được. Ta chỉ nên chặn hắn lại rồi rút lui…’

Chính lúc này.

[Graoooo!!」

Tiếng gầm của Sơn Trung Đại Vương vang vọng khắp núi rừng.

Phừngg!

Tây Lương lao đi với tốc độ nhanh gấp đôi so với cột lửa phun lên, hắn bắn mình vào giữa biển lửa đó.

‘Hộc!’

Mai Phương không thể hiểu nổi.

‘Cái gì? Đáng lẽ hắn phải chết rồi chứ?!’

Giáo Chủ Ma Giáo quả nhiên là cường giả Bán Tiên Chi Cảnh. Hỏa viêm của Bạch Cực thậm chí không thể thiêu sống hắn.

Đương nhiên đối phương có thể tránh và phá hủy nhưng không thể chịu đựng nổi. Mai Phương đã nghĩ như thế.

Nhưng đó là nếu đối phương không phải Tây Lương.

Và giả như hiện giờ không có sự trợ giúp của Hổ Vương và Kim Hồ đã coi Tây Lương vừa là chủ nhân vừa là bạn thì có khi đúng như Mai Phương nghĩ rồi.

Rầm!

Hổ Vương xông ra với khí thế khủng khiếp, nó gầm lên làm cả mặt đất phải rung chuyển.

Nhanh quá! Hệt như thân pháp của cao thủ tuyệt đỉnh. Hỏa viêm vẫn không ngừng bao lấy nó.

Tây Lương đáp xuống giữa Hỏa Cực Đại Trận rồi hét lên.

“Hổ Vương!!”

[Graoooo!」

Hổ Vương cứ thế lao đến chỗ Tây Lương.

Đột nhiên Mai Phương nhìn thấy.

Trên cơ thể khổng lồ của quái thú bao bởi Bạch Cực Viêm Hỏa là luồng xích sắc ma hỏa.

Rầm! Rầm!

Cùng lúc này Hỏa Cực Đại Trận nghiêng về một phía.

‘Nó đang sụp đổ.’

Tuy không thể nhìn bằng mắt nhưng Mai Phương là người đã tạo ra trận pháp này nên nàng biết Tây Lương đang làm ra chuyện điên rồ gì.

‘Điên thật! Hắn phá hủy Hỏa Cực Đại Trận rồi ư?!’

Lúc này đột nhiên có giọng nói âm trầm vang lên.

“Sức mạnh khủng khiếp này cũng sẽ đánh đến Thiết Huyết Thành nhỉ?”

Ùng!

Gương mặt Mai Phương trắng bệch đi.

“Ừm, dù có kéo dài thời gian thì ta cũng phá hủy từng nơi một thôi.”

Rầm! Ầm! Rầm!

Nàng biết trận pháp đang sụp đổ nhưng lại không biết đối phương đã phá hủy nó bằng cách nào.

Nàng cũng không muốn biết. Mai Phương hiểu bây giờ có nghĩ đến việc tên ma thần kia đã làm cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

‘Cứ đà này đến Hỏa Cực cũng bị phá mất!’

Vùuuu!

Mai Phương đan hai tay tạo thành thủ ấn.

“Hấp Hồn (吸魂).”

Phừng!

Sức mạnh Hỏa Cực tụ lại từ hạch (核) của Bạch Cực Viêm Hỏa cùng linh hồn (靈) của Đình Phong Chân Nhân đang nằm trong hai tay Mai Phương.

‘Được rồi.’

Để khởi động lại trận pháp cần rất nhiều thuật lực, nhưng lúc này nàng không cần chuẩn bị gì nhiều cả.

Mai Phương nghiến răng.

‘Cho ta đánh bại hắn bằng đòn cuối nào.’

Trong nháy mắt, ngọn lửa nóng rực vọt lên.

Mặt đất sụp đổ, cột lửa biến mất. Phần còn lại của bạch viêm cũng tập trung sức mạnh đẩy nhanh tốc độ.

Sượt.

Mũi Mai Phương đã chảy ra một dòng máu. Thuật lực và thần khí ở thượng đan điền được nàng vận đến giới hạn.

Nàng hét lên.

“Hồi Thiên (廻天)!!”

Bùmmm!

Bạch Cực Viêm Hỏa hóa thành Long Quyển Phong kết nối bầu trời và mặt đất.

Bất cứ ai trong đó cũng không thể bình an được.

Đương nhiên, nàng không nghĩ tên quái vật này sẽ chết bằng chiêu thức ấy. Nhưng ắt cũng sẽ gây thiệt hại ở mức độ nào đó. Hồi Thiên là thuật pháp mạnh nhất, và cũng là độc ác nhất.

Phất.

Trước Hồi Thiên Bạch Hỏa, những cái cây ở cách đó hàng chục trượng cũng nhanh chóng bị thiêu rụi.

‘Mức độ này…’

Chính lúc ấy.

“Ngươi nghĩ vậy là được ư?”

Tách tách!

Tây Lương đã dùng Cửu U Ma Công chống lại nhiệt độ của bạch viêm cùng Hổ Vương, và cuối cùng phải dùng đến Thiên Ma Tuyệt Kĩ.

Vùuu!

Long Quyển Phong đang càn quét khắp nơi.

Thà là dùng đao kiếm quyết một trận sinh tử với hàng ngàn cao thủ còn hơn, với chút khí công này vốn không thể thắng nổi Tây Lương.

Trước khi đạt đến Cực Ma Chi Cảnh, hắn đã kết hợp thần công và ma công tạo ra Cửu U Ma Công.

Trong khí công thuật, người có thể gọi là xuất sắc nhất từ cổ chí kim chính là Tây Lương.

Tây Lương đột nhiên dùng giọng điệu âm trầm nói.

“Vạn Áp Cấm Ma Chưởng (卍壓禁魔掌).”

Sau câu chú, Thiên Ma Tuyệt Kĩ đã được thi triển.

Tách, tách!

Hàng trăm tia sét từ trên trời giáng xuống cùng với Long Quyển Phong và cuối cùng tụ lại trên tay Tây Lương.

Vù!

Đột nhiên Long Quyển Phong biến mất.

Đến cả Bạch Cực Viêm Hỏa tạo ra Long Quyển Phong cũng thế.

Tách! Vù! Vù!

Đôi mắt Mai Phương tràn đầy nỗi sợ.

Ùngg.

Thiên Ma đang ngồi trên lưng con hổ to lớn với dáng vẻ đầy uy nghiêm.

Xung quanh cơ thể hắn là đại đao khổng lồ. Trong tay Thiên Ma đang ngưng tụ sức mạnh tựa tia sét có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

Tây Lương ngẩng đầu.

Lóe!

Mai Phương đối mặt với Tây Lương, nàng cảm giác đôi mắt mình như đang bị thiêu đốt.

‘Nguy hiểm!’

Vùuu!

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Mai Phương lập tức thi triển thân pháp về phía Đông.

Gương mặt Tây Lương nhăn nhó.

“Ngươi dám.”

Hắn hợp sức mạnh Vạn Áp Cấm Ma Chưởng ở cả hai tay lại thành một.

Bùmm! Ầm!

Sức mạnh khủng khiếp phá hủy nền đất dưới chân Mai Phương.

Trong nháy mắt, mặt đất đã không còn nguyên vẹn. Giả như Đàm Tư Vĩnh hay Tùng Cẩm Bách bị đánh trúng chiêu này có thể sẽ không thể nào chiến đấu được nữa.

‘Lệch rồi ư?’

Sơ suất như thế không giống Tây Lương chút nào. Có lẽ hắn đã bị thương khi phá trận pháp.

‘Nếu vậy thì…’

Bị thương thế này chỉ cần điều chỉnh hô hấp một chút là có thể hồi phục lại ngay.

Vấn đề là tốc độ thân pháp của Mai Phương. Rốt cuộc những kẻ tu luyện pháp thuật cũng đều tu luyện thân pháp ư, tốc độ thật sự đáng kinh ngạc.

Tây Lương gầm lên.

Đột nhiên Mai Phương nghĩ đến hình ảnh một gã ác quỷ tàn độc, sống lưng nàng lạnh toát đi.

“Để một cánh tay của ngươi lại đây cho ta!”

Lóe! Tách!

“Oái!”

Mai Phương bất giác hét toáng lên.

Thiên Ma Đao lao đến với tốc độ ánh sáng chém qua vai trái của nàng. Vị trí giống với người sư huynh đã chết - Đoàn Lý Hậu.

‘Khốn kiếp! Cứ thế này thì chết mất!’

Bùm!

Ý nghĩ muốn đối đầu với đối phương liền biến mất ngay lập tức. Mai Phương thậm chí còn không thèm cầm máu mà vận toàn lực thi triển thân pháp hết sức có thể.

“Hưm.”

Tây Lương nhíu mày, sau đó hắn thở dài. Nội thương của hắn đã trở lại trạng thái bình thường.

“Để thoát rồi.”

Rầm!

Chẳng biết từ lúc nào Kim Hồ đã đến bên cạnh Hổ Vương.

Cả người Tây Lương lại tỏa ra luồng khí uy nghiêm vô cùng áp đảo. Yêu khí của Kim Hồ cũng đã ổn định.

Thế nhưng họ vẫn không quên mục đích ban đầu.

“Đi thôi.”

Hôm nay họ sẽ phá hủy hết các thuật pháp trận nguy hiểm đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương