Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Ma Đạo Luân Hồi Ký
Chapter 559: Loạn chiến. (4)

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Thuộc hạ xin phép báo cáo! Nam Cung Thế Gia đã bị diệt môn dưới tay Thiên Long Nhân rồi ạ!”

Ùngg!

Chân khí lam sắc từ người Đàm Tư Vĩnh bốc lên.

Tin tức này là tin ông ta vô cùng mong muốn nghe được. Ông ta vui đến mức không thể kiểm soát được Thiên La Vô Hư Thần Công.

“Rất tốt.”

Bao rồi rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi kế hoạch của ông ta mới thành công như thế.

‘Từ giờ sẽ là ngươi.’

Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh lóe lên tia sáng.

‘Từ giờ ta sẽ xóa sổ từng tên, từng tên một. Sau khi xong xuôi mọi thứ, ta sẽ giết ngươi một cách tàn nhẫn nhất.’

Mối nhân duyên dai dẳng.

Ông ta coi hắn là một tên sát thủ đáng để dùng. Và rồi ông ta dạy cho hắn dùng ám khí, nuôi dưỡng hắn trong nhiều thập kỷ để loại trừ hết kẻ địch.

Một kẻ như thế không đủ khả năng tự mình bỏ trốn vậy nên ông ta không ngờ rằng hắn lại nhập bọn với Ma Giáo và chĩa mũi kiếm về phía mình.

‘Dù là vận mệnh hay định mệnh, ta chỉ biết rằng thật đáng buồn cười khi bây giờ ngươi là kẻ địch duy nhất có thể đối đầu với ta.’

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Đúng là nực cười.

Đàm Tư Vĩnh đã nắm trong tay rất nhiều thứ với tham vọng cao ngất trời. Ông ta nghĩ rằng bản thân sẽ có được tất cả mọi thứ trên đời và sẽ không bao giờ bị lung lay bởi những cảm xúc như thù hận hay lòng tự tôn.

Thế nhưng ông ta đã sai.

Giáo Chủ Ma Giáo Tây Lương - Sát Vương Thiên Hạ Tân.

Ông ta không ngờ rằng đó lại là sự tồn tại duy nhất khiến sự tĩnh lặng trong lòng ông ta bị lay động dữ dội thế này.

‘Nếu đây là bài kiểm tra cuối cùng để trở thành chủ nhân thiên hạ thì không phải quá buồn rồi ư?’

Đàm Tư Vĩnh hỏi.

“Diệt môn đến mức độ nào rồi?”

Một môn phái bị tiêu diệt vốn không phải việc cần xem xét lại mức độ.

Thế nhưng tên thuộc hạ lại trả lời như thể hiểu được ý của Đàm Tư Vĩnh.

“Toàn lực của Nam Cung Thế Gia đã bị diệt sạch. Tất cả cựu cao thủ bao gồm cả Thái Thượng Gia Chủ Nam Cung Yển đều bị giết rồi ạ.”

Khóe môi Đàm Tư Vĩnh nâng cao lên.

“Tốt lắm.”

Chiến tranh võ lâm khác với chiến tranh giữa các quốc gia. Tùy thuộc vào mức độ rèn luyện võ công mà sức mạnh mỗi người sẽ có sự khác biệt rất lớn.

Đó là lý do vì sao không thể đưa hàng ngàn, hàng vạn binh lực tập kích hay dùng ám khí và hỏa khí. Bởi lẽ có nhiều cao thủ có thể biến hỏa khí giết được trăm ngàn người thành thứ đồ vô dụng chỉ trong nháy mắt, vậy nên việc áp dụng chiến thuật rất khó.

Tức là, điều quan trọng trong chiến tranh võ lâm chính là loại bỏ những cao thủ mạnh nhất.

Mỗi lần đánh bại được một cao thủ thì sức mạnh sẽ giảm đi đáng kể. Nếu sức mạnh có thể dùng là 100, thì mỗi lần một cao thủ chết đi sẽ để lại khoảng trống lớn. Một người chết không phải thiệt hại của một mà là năm, mười phần sức mạnh.

Nếu chiến trường giữa các quốc gia giống như cờ vây, vậy chiến tranh võ lâm sẽ là cờ tướng.

Mỗi lần ăn được một quân cờ mạnh của đối thủ sẽ có cơ thể thắng nhiều hơn.

“Còn Gia Chủ Nam Cung Thế Gia thì sao?”

“Chuyện đó…”

Thấy tên thuộc hạ ngập ngừng, Đàm Tư Vĩnh gật đầu.

“Được rồi, ta đã dự đoán được.”

Nam Cung Yển và các lão cao thủ đều ra trận.

Đó là để chuẩn bị cho sau này. Tất nhiên cả Gia Chủ và hậu nhân đều trốn thoát.

“Được rồi. Vậy là đủ.”

Lúc nào sẽ trở thành mối đe dọa đây?

Đúng như thế, chỉ là một lúc nào đó thôi. Đàm Tư Vĩnh nghĩ phải kết thúc chiến tranh với tốc độ nhanh nhất có thể. Và kẻ địch cũng thế.

Giả như cuộc chiến này kéo dài trong 10 năm thì chỉ vài tên Nam Cung Thế Gia còn sống cũng không thể làm gì được.

“Còn một điều thuộc hạ muốn báo cáo.”

“Trong số Ngũ Vương có ai thiệt mạng ư?”

“Đúng, đúng vậy ạ.”

“Là ai?”

“Là Cự Long Vương Mậu Thạch ạ.”

“Chỉ có mình hắn thôi ư?”

“Đúng vậy ạ.”

Đàm Tư Vĩnh gật đầu.

Nguồn sức mạnh lớn đã biến mất. Dù đáng tiếc nhưng chuyện cũng đã rồi.

Trái lại như thế cũng không tệ. Kiếm Vương Nam Cung Yển là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm. Trong số các Thập Đại Cao Thủ ngoại trừ Tam Thế thì ông ta được cho là người mạnh nhất, nếu loại bỏ được một tuyệt thế cường giả và những lão cao thủ tầm cỡ ấy thì đối phương không chỉ mất đi con Mã mà còn mất cả con Tượng.

“Tiếp theo.”

Đàm Tư Vĩnh liếc nhìn bản đồ.

Đôi mắt ông ta hằn lên sát khí.

‘Ngươi nghĩ mình sẽ an toàn khi ẩn mình trong cung điện xa hoa đó ư?’

Ông ta đang nhìn bản đồ tại vị trí khu vực phía Đông giáp với An Huy.

‘Định bắt tay với tên khốn hèn hạ và tấn công ta ư?’

Đàm Tư Vĩnh nở nụ cười.

‘Không cần phải xâm nhập sâu làm gì. Nhìn ngươi sử dụng binh lực Thiết Huyết Thành là ta có thể đoán được ý đồ của ngươi rồi.’

Cứ tưởng là lợi dụng rồi bỏ đi, nhưng không ngờ lại đánh lén sau lưng thế này.

Theo nghĩa nào đó, Thiên Hạ Tân cũng như ông ta. Không, trái lại còn là kẻ xấu xa hơn.

‘Cũng đúng, nếu tên khốn đó không rút hết Thiên Long Khí thì mọi chuyện đã dễ dàng rồi.’

Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh lóe sáng.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

‘Mọi thứ cũng thật đau đầu, nhưng giờ đã đến lúc kết thúc.’

Đàm Tư Vĩnh luôn rất muốn nghiền nát Thiên Hạ Tân thành trăm mảnh.

Mỗi ngày ông ta đều nghĩ đến việc đó vài lần. Nói cách khác, nếu có thể bí mật di chuyển tổng lực thì có thể tóm được hắn ta.

Dù sao ông ta cũng đã chuẩn bị tinh thần để lại ác danh trong lịch sử. Ông ta không cần chiến đấu để bảo vệ cái thiện như trước nữa.

‘Nhưng đúng là không được.’

Hắn là kẻ đê tiện và xấu xa nhưng cũng là một tên kỹ tính.

Bảo vệ tổng số quân mình là điều cơ bản. Dù có dốc hết sức mạnh cũng không thể tóm được hắn ta ngay.

Nếu vậy thì?

‘Ta sẽ làm như ngươi đã làm với ta, loại bỏ từng thứ từng thứ để ngươi lộ nguyên hình.’

Đàm Tư Vĩnh liền nói.

“Chuyển lời ta đến Lăng Địch Phản. Rằng ta sẽ gửi Mộc Tinh và Thủy Tinh đến. Chúng ta sẽ dùng Huyết Mộc Thần Khí và Huyết Thủy Thần Khí để cô lập hoàn toàn Thiết Huyết Thành, vậy nên nói với hắn hãy xé xác tên Tùng Cẩm Bách cho ta.”

“Tuân mệnh!”

Đàm Tư Vĩnh tựa lưng vào ghế.

‘Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh đáng sợ thế nào nếu dùng Thất Diệu Tập Chiến Thuật như một chiến lược cộng sinh.’

Cung Chủ Thiên Long Cung nói đúng. Từ trước đến nay, những người trở thành chủ nhân của Huyết Thần Khí thông qua Thất Diệu Tập Chiến Thuật đều rất ngạo mạn.

Nhưng giờ lại khác. Người nắm giữ trong tay Huyết Thần Khí không bao giờ được lơ là. Bởi vì tương lai của họ phụ thuộc vào nó.

‘Phải làm cho chúng mất đi khí thế.’

Ông ta nhắm mắt lại rồi nghĩ đến chiến lược khác một hồi.

Vụt.

Đôi mắt Đàm Tư Vĩnh lóe sáng.

‘Luồng khí này?’

Một luồng khí vô cùng quen thuộc đang đến gần.

‘……?!’

Vẻ mặt ông ta liền tỏ ra kỳ lạ.

Có chút vui cũng có chút tiếc nuối. Trông như ông ta đang cười nhưng cũng hệt như đang thở dài.

“... Dù Huyền Thiên đã bỏ đi cái bóng nhưng tim ta vẫn còn lay động thế này, quả nhiên mối nhân duyên giữa chúng ta không hề bình thường chút nào.”

Một hồi sau.

“Thần Tướng đã đến ạ!”

Gương mặt Đàm Tư Vĩnh hiện lên nét cười.

Nói là đi đánh kẻ địch nhưng lại thất bại hoàn toàn rồi quay về.

‘Thiên Hạ Tân… là quà của ngươi ư?’

Ông ta lên tiếng.

“Bảo hắn vào đi.”

* * *

“Quân Lâm Thánh Giáo, Thiên Ma Bất Tử! Viện Chủ Nguyên Lão Viện xin bái kiến Giáo Chủ!”

Cùng với lời ra lễ của Quang Ma Tôn, một ngàn Thiên Ma Quân liền quỳ gối xuống.

“Chúng thần hèn mọn xin bái kiến Giáo Chủ!”

Giọng nói vang vọng khắp mặt trận.

Tây Lương nghe xong liền mỉm cười.

“Thời gian qua mọi người vất vả rồi.”

Gương mặt mọi người liền kích động.

Họ không cần bất kỳ phần thưởng nào. Họ làm mọi thứ vì Thần và đó là việc mà họ phải làm, nhưng khi nghe Giáo Chủ nói thế họ như lại được tiếp thêm sức mạnh.

Tây Lương khác với Lý Thiên Tượng.

Lý Thiên Tượng hầu như đã mất đi hết nhân tính để đạt được vị trí chí cao vô thượng nên hắn không quá quan tâm đến thuộc hạ. Tất nhiên cũng không ngần ngại mà chỉ trích kẻ dưới.

Tây Lương lại vừa khen vừa trách, và cũng là kẻ có tính cách mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

“Một ngàn Thiên Ma Quân đã giảm xuống. Có cử đến chỗ Khô Lâu chưa?”

“Rồi ạ, thưaGiáo Chủ.”

“Còn Hà Nam?”

Quang Ma Tôn tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Làm sao ngài lại biết ạ?”

“Chắc hẳn ngươi đã nghe tin Ma Vương Lệnh đang đến Tứ Xuyên rồi. Trường hợp này sẽ quay về phía Đông thay vì phía Tây, nhưng phía Đông thì lại có Thiết Huyết Thành. Nếu vậy cách duy nhất là xuyên qua giữa mà tiến lên thôi.”

“Đúng là không gì có thể qua mắt được Giáo Chủ.”

Quang Ma Tôn thật sự thán phục.

Nói cách khác, Giáo Chủ không chỉ nắm bắt được toàn bộ binh lực mà còn nhìn thấu được đại cục.

Tầm nhìn này phải gọi là tiên tri cũng không ngoa. Mặc dù không quá hoàn hảo nhưng đó là thực lực của Ma Thần đang hướng đến sự hoàn hảo.

Quang Ma Tôn nhìn Tây Lương.

Thân hình hắn rắn chắc như sắt thép. Ma nhãn sâu và không hề lung lay dùng có bất kỳ biến động nào.

‘Đã bình tĩnh hơn rồi…’

Ánh mắt sâu thẳm đó hệt như những Sơn Trung Đạo Sĩ.

Ánh mắt ấy như chứa đựng điều gì đó. Là trí tuệ của người tỉnh thức đắm mình trong Ma.

Tây Lương trước đây được bao bọc bởi sự uy nghiêm và ham muốn hủy diệt kẻ địch, còn hắn ta hiện giờ đã có đầy đủ giác ngộ mà ngay cả bản thân cũng khó mà tin nổi.

‘Thì ra ngài ấy đã đến một vị trí rất cao.’

Quang Ma Tôn lại cúi đầu.

“Giáo Chủ, chúc mừng ngài đã đại công cáo thành ạ.”

Tây Lương cười gượng.

“Chẳng có gì gọi là đại công cả. Đó chỉ là kết thúc cho tham vọng của ta mà thôi.”

“Sao ạ?”

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

“Trong Ma (魔), tham vọng là giới hạn khiến ta trở nên sâu sắc hơn. Ta chỉ có được sức mạnh trong giới hạn tham vọng đó, không thể hơn được.”

Tây Lương ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời hôm nay đặc biệt tối tăm và ảm đạm.

“Ta đúng là có thể nhìn thấy điểm cuối của Cực Ma, nhưng giới hạn của ta không giống với giới hạn của người khác.”

“Ý ngài là, kết thúc ở đó ư?”

“Thường là vậy.”

Tây Lương cười khẩy.

“Nếu tham vọng của ta lớn hơn thì khả năng nắm giữ Ma sẽ lớn hơn. Nhưng ta không cần làm đến mức đó.”

Gương mặt Quang Ma Tôn hiện lên tia kinh ngạc.

“Giáo Chủ là người trẻ nhất vượt qua tài năng thiên bẩm, cũng là người vượt qua cả thường thức để trở thành Thiên Ma. Đương nhiên ngài có thể vượt qua ranh giới tham vọng một lần nữa.”

“Nếu cần thiết như thế.”

Ngữ điệu rất bình tĩnh, nhưng nội dung lại vô cùng đáng sợ. Ý hắn nói hắn có thể mạnh hơn nữa bất cứ lúc nào mà hắn muốn.

Quang Ma Tôn đương nhiên nhận ra rằng để phá vỡ giới hạn tham vọng và nâng cao võ công sẽ đi kèm với nỗi đau vượt xa ngoài sức tưởng tượng của con người.

“Dù sao thì các ngươi cũng vất vả rồi, ta muốn nhìn mặt các ngươi nên mới đến đây. Ta cũng nên nghĩ cho các Ma Tôn khác nữa.”

“Đây là vinh hạnh của thần ạ.”

“Vậy ngươi nghĩ có nên siết chặt sức mạnh khi đến Hà Nam không?”

“Chuẩn bị xong xuôi thần sẽ làm ạ.”

“Tốt.”

Đôi mắt Tây Lương hiện lên tia ma khí.

“Không có khe hở trong vòng vây thì tốt.”

“Sao cơ ạ?”

Chính lúc này.

Phành phạch!

Trên trời xuất hiện vài con truyền thư cưu.

Đôi mắt Tây Lương như phát ra tia lửa.

“Bẩm Giáo Chủ. Là truyền thư cưu của Bí Các…”

“Tiêu rồi.”

“Hả?”

Quang Ma Tôn giật mình kinh ngạc.

Đôi mắt Tây Lương đã tỏa ra lôi hỏa khủng khiếp.

“Nam Cung Thế Gia bị diệt môn rồi.”

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương