Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Ta khẽ nhếch môi, dùng lời của hắn đáp lại:
“Ngươi tính là phu quân gì của ta?”
“Chúng ta chưa từng bái đường, tự nhiên chẳng phải phu thê.”

Cố Nguyên Thừa thoáng lúng túng, đưa tay gãi mũi, vẻ như biết mình đuối lý.
“Vậy để ta đưa nàng về?”

Ta bật cười vì tức:
“Ta đưa ngươi ra cửa, giờ ngươi lại định đưa ta về? Cả đêm nay tiêu tốn ở đây chắc?”

Hắn không đổi sắc, điềm nhiên nói:
“Nàng tự mình trở về, ta không yên tâm.”

Không chút biểu cảm, ta quay sang ra lệnh cho tiểu tư trong phủ:
“Đóng cửa, không cho Thái tử điện hạ vào.”

16

Lụa là gấm vóc, trân châu bảo ngọc, ngày ngày đều được đưa tới phủ tướng quân, nhưng Cố Nguyên Thừa thì lại liên tục gặp thất bại khi đến tìm ta.

Cuối cùng, hắn dời ánh mắt sang cha ta.

Từ đó, cha ta bắt đầu chẳng khi nào ở nhà. Suốt nửa tháng liền, ta không thấy bóng dáng ông đâu.

“Thái tử điện hạ mời tướng quân đến quân doanh huấn luyện binh sĩ.”
“Thái tử điện hạ rủ tướng quân chơi đánh cầu.”
“Đây là thanh đao do Thái tử điện hạ sai người dùng tinh thiết rèn, đặc biệt tặng tướng quân.”
“Thái tử điện hạ vừa tặng tướng quân một con ngựa Hãn Huyết.”
“Thái tử điện hạ…”

Cuối cùng, khi trời còn chưa sáng rõ, ta chặn cha ta đang vội vã ra ngoài.

Cha ta mặc đồ chỉn chu, tóc tai gọn gàng, rõ ràng đã tốn công chải chuốt.

Thấy ta, ông giật mình:
“Con gái! Sao con ra đây làm gì?”

Ông lúng túng trách mắng, quay sang Lục Y quát:
“Mau đỡ tiểu thư về phòng! Mau lên, sáng sớm gió lạnh, lỡ bệnh thì sao?”

“Người định đi đâu?”

Nghe vậy, cha ta ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt rám nắng thoáng hiện chút đỏ ửng:
“Thái tử hôm nay nhất quyết muốn ta đi cùng để gặp Trưởng Công chúa.”

Ta im lặng hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, nếu cha ta không muốn, e là tám con ngựa cũng không kéo nổi. Lấy Cố Nguyên Thừa ra làm cớ, thật khéo che giấu.

Năm mươi tuổi, cha ta bước vào một “mùa xuân” thứ hai.

Ta không ngăn cản, chỉ hỏi:
“Nhưng chẳng phải giờ này đi hơi sớm sao?”

“Sớm à?” Cha nhìn trời, rồi lắc đầu:
“Trời đã sáng được lâu rồi còn gì.”

“…”

Ta không nhịn được nữa, buông lời:
“Không biết lại tưởng Cố Nguyên Thừa là con ruột của người đấy.”

Nhìn theo bóng dáng cha hấp tấp rời đi, ta thầm mắng Cố Nguyên Thừa một trận trong lòng.

17

Sáng sớm ngày hôm sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương