Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian
-
Chương 3: Tiểu Thang?
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Edit: Cún – beta: Carrot
Thang Lâm vào phòng pha trà. Cô lấy một cái ly, bỏ lá trà vào, sau đó rót nước sôi. Một bên cô rót nước một bên nghĩ ngợi chức vị hiện tại của Tống Dịch ở Bộ Ngoại giao. Vừa rồi Tống Dịch gọi người đàn ông trung niên kia là Cục trưởng Triệu, nói như vậy người đàn ông đó chính là Cục trưởng Triệu của Cục quốc tế. Từ nhỏ Tống Dịch đã muốn làm việc ở Bộ Ngoại giao, cô cũng biết anh nhất định sẽ làm được, cho nên sau khi thổ lộ thất bại mới có lời thề son sắt nhất định sẽ gặp anh ở tại nơi này. Sau đó thì nghe bố nói Tống Dịch ở Cụ quốc tế, vẫn là một người vô danh tiểu tốt, không có địa vị và chức vụ, không biết vài năm gần đây đã có thay đổi gì chưa. Bố ở nước ngoài, bận rộn cả ngày, lại chênh lệch giờ giấc, cô và bố liên lạc không nhiều. Trước kia khi hai người nói chuyện không nhắc tới Tống Dịch, tối hôm qua bố cô gọi điện thoại nhắc tới Tống Dịch, cũng không hỏi chức vụ và địa vị của anh ở Cục Quốc tế. Đoán mãi không được, Thang Lâm lại đoán xem có phải bọn họ tới hỏi Trưởng phòng Thẩm tìm phiên dịch viên không?
Thang Lâm mải nghĩ ngợi, nước sôi trong cốc đã đầy từ lúc nào, nước tràn ra làm bỏng tay, cô nhỏ giọng “a” một tiếng, bỏ bình nước sôi xuống, sau đó mang ly trà ra ngoài.
Cô bưng ly trà vào phòng huấn luyện, ánh mắt Tống Dịch và Cục trưởng Triệu dán chặt trên người cô. Bọn họ có hai người, Tống Dịch chỉ bảo cô pha một ly trà, nhưng cô lại không biết ly trà này là cho ai. Tống Dịch vươn tay, định cầm lấy ly trà, Thang Lâm liền đặt ly trà chỗ Cục trưởng Triệu.
“Cảm ơn.” Cục trưởng Triệu gật đầu với Thang Lâm.
Thang Lâm cười nói: “Không có gì ạ.”
Sau đó, Thang Lâm đứng một bên. Cô nghĩ bụng, vừa rồi Tống Dịch đưa tay ra thật đúng lúc, không làm cho cô biến thành đứa ngốc đứng ngây ngô ở đó không biết làm thế nào.
“Chào cô, xin hỏi chúng ta xưng hô thế nào?” Tống Dịch lại hỏi Thang Lâm.
Thang Lâm cười lạnh, quả nhiên anh không nhận ra cô, hay là nói anh không nhớ cô? Cô không nghĩ đến việc trả lời anh vấn đề này, nhưng nơi này không chỉ có hai người, bởi vậy cô áp chế lại lửa giận trong lòng, mỉm cười: “Tôi họ Thang.”
Tống Dịch dừng ánh mắt trên người Thang Lâm vài giây, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Tiểu Thang, chúng tôi có thể chờ ở đây, cô cứ làm việc của mình đi.” Nói xong anh quay đầu nói nhỏ với Cục trưởng Triệu.
Tiểu Thang? Thang Lâm nói lầm bầm trong lòng, rất không vui vẻ, nhưng khi nghe Tống Dịch nói lời này, cô cảm thấy đứng một bên ở trong mắt anh chính là ngốc, trong lòng cô lại tăng thêm vài phần ảo não. Cô lập tức xoay người, ngồi xuống vị trí của mình, mở sách ra đọc. Trong lòng cô oán hận, cô cũng không muốn đứng bên cạnh họ mà, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là đi ăn cơm, bụng cô đang biểu tình dữ dội, nhưng nơi này chỉ có cô, bọn họ lại muốn chờ Trưởng phòng Thẩm, đương nhiên cô cũng không thể bỏ đi rồi.
Hai con mắt của Thang Lâm nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhưng không có chữ nào vào đầu. Cô không nghĩ mình sẽ gặp lại Tống Dịch trong hoàn cảnh này, hơn nữa anh còn không nhận ra cô, điều đó và cảnh tượng cô mong đợi hoàn toàn không giống nhau. Cô chờ ngày cô tự tin đứng trước mặt anh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng tất cả đã đổ vỡ.
Thang Lâm vô cùng buồn bã.
Trong lòng cô rối bời. Bỗng có tiếng nói ngoài hành lang cùng tiếng bước chân. Trưởng phòng Thẩm của bọn họ đã trở lại .
Vưu Duyệt Thi đi trước. Tới cửa phòng huấn luyện, cô ấy đứng yên không nhúc nhích, tò mò nhìn hai người đàn ông trong phòng. Hai người này khí chất bất phàm, mà ở Bộ Ngoại giao nhìn thấy lãnh đạo cao cấp cũng không có gì kỳ lạ, Thang Lâm lại ngồi yên một chỗ đọc sách, không biết đây là ai, cho nên cô ấy không dám nói gì cả.
“Tới cửa rồi sao lại không vào?” Châu Nam ở phía sau hỏi Vưu Duyệt Thi.
Thẩm Lộ ở phía sau Vưu Duyệt Thi thăm dò, nhìn thấy hai người bên trong lập tức cười lớn: “Cục trưởng Triệu, Tống Dịch”, sau đó vượt lên trước Vưu Duyệt Thi, bước vào phòng.
“Thẩm Lộ, chúng tôi đang chờ cô.” Vục trưởng Triệu nhìn về phía Thẩm Lộ, cười nói.
Thẩm Lộ đi tới trước mặt Cục trưởng, cười hỏi: “Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Cục trưởng Triệu muốn phiên dịch cái gì sao?”
Cục trưởng Triệu gật đầu: “Đúng.”
Tống Dịch đứng dậy, cầm trong tay ít tư liệu đưa cho Thẩm Lộ, nói: “Hơi gấp, cần trước khi giờ làm việc kết thúc. Đến lúc đó cứ giao cho tôi là được.”
Thẩm Lộ cầm lấy, nói: “Được, tôi nhất định sẽ đưa cho anh trước khi hết giờ làm.”
“Trưởng phòng Thẩm vất vả rồi.” Cục trưởng Triệu và Tống Dịch cùng nói.
Thẩm Lộ: “Không sao không sao.”
Cục trưởng Triệu: “Chúng tôi đi đây.”
Thẩm Lộ: “Được.”
Cục trưởng Triệu ra khỏi văn phòng, Tống Dịch gật đầu với Thẩm Lộ một cái, theo ra ngoài.
Bóng dáng hai người vừa biến mất, Vưu Duyệt Thi liền hỏi: “Trưởng phòng Thẩm, hai người vừa rồi là ai thế ạ?”
Thẩm Lộ nói: “Cục trưởng Triệu của Cục quốc tế và Phó trưởng phòng Tống. Chúng ta thường xuyên hợp tác với Cục quốc tế, vì bọn họ cần phiên dịch tư liệu hoặc là ở hội nghị hoặc các hoạt động gặp mặt cần phiên dịch. Về sau hai ngành chúng ta sẽ còn qua lại nhiều, cho nên các cô cậu hãy nhớ kỹ hai người họ.”
Mọi người bỗng bừng tỉnh. Thẩm Lộ phải phiên dịch tư liệu, để mọi người tự thực hành phiên dịch, cô nói xong liền đi về văn phòng. Bây giờ Thang Lâm mới biết cấp bậc của Tống Dịch là phó trưởng phòng, mà anh có phải là “người hay quên” không?
“Thang Lâm, cậu không đi ăn cơm sao?” Lời nói của Vưu Duyệt Thi đánh bay suy nghĩ của Thang Lâm.
Thang Lâm gật đầu: “Không phải người của Cục Quốc tế ngồi chờ Trưởng phòng Thẩm sao? Mình ở đây chờ cùng hai người họ. Bây giờ mình đi ăn.” Nói xong Thang Lâm đứng dậy đi ra ngoài.
Giọng nói của Châu Nam truyền tới: “Thang Lâm, sớm biết như vậy, tôi đã mang cơm về cho cậu.”
Hứa Kiều chế nhạo: “Cậu lấy tay mang về sao?”
Đồ ăn ở căn tin không thể tự tiện mang đi, trừ khi bản thân mang theo đồ ăn. Châu Nam nói: “Tôi ra bên ngoài mua cho cô ấy.”
Hứa Kiều cười một tiếng, không nói nữa. Tô Thiệu Trạch cảm khái nói: “Cuối cùng chúng ta cũng nhìn thấy truyền thuyết của Đại học An Huy.”
“Sao lại nói vậy?” Vưu Duyệt Thi hỏi.
Tô Thiệu Trạch nói về Tống Dịch. Cuối cùng cảm thán một câu: “Truyền thuyết chính là truyền thuyết, hiện tại anh ấy đã là phó trưởng phòng của Cục Quốc tế, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
“Anh ấy là đàn anh của cậu, cậu có thể tiếp đón anh ấy.” Vưu Duyệt Thi cười nói.
Tô Thiệu Trạch vội vàng lắc đầu: “Thôi quên đi, ngại lắm.”
Thang Lâm ngồi một mình ở căn tin ăn cơm, cảm giác nhạt như nước ốc, cô ăn mấy miếng liền đặt đũa xuống. Cô nhìn đồng hồ, sắp tới giờ huấn luyện buổi chiều rồi, liền nhanh chóng đứng lên, hướng về phía phòng huấn luyện. Vừa vào cửa, Tô Thiệu Trạch đang cùng mọi người nói về Tống Dịch, cô yên lặng lắng nghe, đều là lời khen. Bên tai Thang Lâm vọng lại một tiếng “Tiểu Thang” của Tống Dịch, cô mím môi, ngồi xuống chỗ của mình.
Thang Lâm nghỉ ngơi một lát, giờ huấn luyện buổi chiều bắt đầu. Huấn luyện dày đặc, cường độ rất cao, ngay khi vừa bắt đầu Thang Lâm lập tức tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó, tạm thời gạt Tống Dịch để sang một bên.
Thẩm Lộ xử lý xong xuôi bộ tài liệu, tự mình mang cho Tống Dịch. Tống Dịch cúi đầu xem, sau đó ghi chép, cuối cùng đánh dấu trong tài liệu một ít nội dung, cuối cùng mới đưa cho Cục trưởng Triệu.
Tới khi hết giờ làm, Đỗ Nam Phong ở bên cạnh gõ cửa, gọi Tống Dịch ra ngoài.
Tống Dịch dọn dẹp lại bàn làm việc, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đây là danh sách mình đem đến.” Đỗ Nam Phong cười nói.
“Danh sách gì?” Tống Dịch nghi ngờ cầm lấy, ngoài miệng nhỏ giọng nói: “Danh sách nhân viên mới vào Cục Phiên dịch năm nay.”
“Cậu rảnh rỗi quá à?” Tống Dịch nói vậy, ánh mắt vẫn đảo qua danh sách, cuối cùng dừng ở cái tên “Thang Lâm”.
Buổi trưa mới nghe cô gái kia nói mình họ Thang, anh nhìn cô vài giây, xác định khuôn mặt này có vài phần quen thuộc, không nghĩ tới đây đúng là Thang Lâm. Vài năm không gặp, so với trước kia cô đã thay đổi chút ít, anh không nhận ra cô. Ở Cục Phiên dịch, trong phòng huấn luyện, cô giới thiệu mình họ Thang mà không phải họ tên đầy đủ.
Tống Dịch bỗng nhiên cười, cô nhận ra anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook