Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Bầu trời nhạt màu ửng lên chút ánh sáng yếu ớt, gió xuân cuốn theo lớp bụi mỏng lơ lửng trong không trung. Tiếng giày thể thao ma sát với mặt sân cao su vang lên liên tục. Gió thổi tung những sợi tóc ướt mồ hôi sau tai họ, làm dịu đi phần nào cảm giác bết dính trên cơ thể.

Quả bóng rơi trúng rổ, cùng lúc đó, trận đấu kết thúc.

Lớp 12A1 đã giành chiến thắng như mong đợi. Trên khán đài vang lên tiếng reo hò phấn khích. Các đồng đội xúm lại xung quanh MVP của trận đấu – Chu Tư Lễ, tiếng cười và lời khen ngợi bao trùm lấy cậu. Thiếu niên đưa tay gãi sau gáy, khóe mắt ánh lên tia sáng, lúm đồng tiền bên môi rạng rỡ.

Hứa Quân Xương chen khỏi đám đông, khoác tay lên vai cậu:
“Quả ném ba điểm vừa rồi đỉnh thật đấy.”

Các bạn khác cũng phụ họa theo, Chu Tư Lễ được khen đến mức ngại ngùng, liền xua tay ra hiệu ngừng lại. Lúc này, Hứa Quân Xương xoay người, hào hứng đề nghị:
“Tối nay đi ăn đồ nướng không? Xem như tiệc ăn mừng.”

Hầu hết mọi người đều tán thành. Thật ra bọn họ đã muốn tụ tập từ lâu, chỉ là từ khi lên lớp 12, bài vở ngày càng nhiều, ai cũng bận rộn, khó sắp xếp được thời gian. Giờ cuối cùng cũng có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

Khi mọi người đang sôi nổi bàn xem nên ăn cá nấu dưa cải hay đồ nướng, người duy nhất đứng giữa đám đông – Chu Tư Lễ giơ tay lên:
“À… Mẹ tôi tối nay nấu thịt kho, bảo tôi về sớm.”

Hứa Quân Xương trợn tròn mắt:
“Về sớm á? Cậu dám nói lại lần nữa không?”

“Lần sau đi, lần sau.”

Thấy cậu kiên quyết như vậy, mọi người cũng không ép nữa, chỉ nói lần sau Chu Tư Lễ nhất định phải mời bù lại. Chu Tư Lễ khoác cặp lên vai, ánh mắt trong trẻo sáng ngời:
“Chắc chắn rồi.”

Hứa Quân Xương xuýt xoa:
“Công nhận mẹ cậu nấu ăn ngon thật, có dịp tôi cũng muốn ăn nữa.”

“Tôi cũng muốn thử!” – Có người hưởng ứng.

“Thôi đi,” Hứa Quân Xương thay Chu Tư Lễ từ chối, “Đám này chứ ít à? Đừng nhìn người nào người nấy cao gầy, ăn vào là bụng như không đáy đấy. Đến lúc đó mẹ cậu ấy nấu mệt đến mức cái xẻng cũng tóe lửa luôn.”

Có người vạch trần:
“Thôi đừng giả vờ, cậu chỉ muốn độc chiếm đồ ăn của mẹ cậu ấy thôi!”

Hứa Quân Xương cãi không lại, cuối cùng nhảy lên, đè vai thằng bạn vừa nói xuống, vừa đấm vừa nói mạnh miệng:
“Được, để tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi trước!”

Giữa tiếng ồn ào, ánh mắt Chu Tư Lễ lướt qua một bóng dáng quen thuộc, âm thanh huyên náo bỗng chốc lắng xuống.

Lương Vân cầm chai nước khoáng, từng bước đi tới. Dáng người mảnh mai, bờ vai mỏng, gương mặt xinh đẹp thu hút mọi ánh nhìn. Hứa Quân Xương buông tay ra khỏi người bạn, cười nói:
“Vậy bọn tôi đi trước đây.”

Bọn họ nhanh chóng tản ra. Chu Tư Lễ quay đầu lại, thấy Lương Vân, trong phút chốc hơi ngây người.

“Vừa mới chơi bóng xong, chắc khát nước lắm rồi nhỉ.” Lương Vân cười, đưa chai nước qua. “Tớ đi tìm cậu khắp nơi, Trình Dã nói có thể cậu ở sân bóng rổ. Không ngờ đúng thật.”

Do dự một chút, Chu Tư Lễ mới đưa tay nhận lấy:
“Cảm ơn.”

“Tớ vừa tình cờ thấy kết quả thi tháng ở văn phòng giáo viên. Lần này cậu làm bài rất ổn định. Thầy dạy Ngữ văn còn nói sẽ in bài văn của cậu ra để làm mẫu trong giờ đọc buổi trưa nữa.”

Tóc mái của Lương Vân bị gió thổi tung, cô ấy nghiêng đầu, cười rạng rỡ rồi vén lọn tóc bên má ra sau tai:
“Nếu tớ nhớ không nhầm, lần thi khai giảng cậu cũng đứng nhất toàn khối. Lớp trưởng có bí quyết học tập gì không, chia sẻ chút đi?”

Lương Vân nhìn thẳng vào mắt cậu, không hề né tránh. Chu Tư Lễ sống mũi cao, môi mỏng, mái tóc ướt mồ hôi rũ xuống trán. Cậu lịch sự cười nhẹ:
“Học hành thì có bí quyết gì chứ.”

Ánh hoàng hôn buổi chiều phủ kín lối đi trong khuôn viên trường. Dưới gốc cây đa lớn, những vệt nắng vàng rải rác chiếu xuống, bóng của hai người và bóng cây hòa vào nhau mờ ảo.

Trước mặt là tầng trệt của tòa nhà dạy học, Chu Tư Lễ dừng bước, hỏi:
“Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”

Lương Vân chậm rãi lên tiếng.

Chẳng qua là tuần này có lãnh đạo thành phố đến kiểm tra đột xuất, buổi lễ chào cờ ngày mai thêm một phần phát biểu. Tổ giáo viên của khối đã chọn Chu Tư Lễ làm đại diện học sinh lên phát biểu.

Mọi chuyện diễn ra bất ngờ, bài phát biểu phải được viết xong trong tối nay để giáo viên duyệt. Nhưng từ nhỏ đến lớn, những bài phát biểu mà Chu Tư Lễ đã viết chất đầy cả thùng, nên chuyện này với cậu chẳng thành vấn đề.

“Lần sau có chuyện gì, cậu cứ nhắn tin cho tôi là được. Đợi lâu vậy mất thời gian lắm.”

“Không uổng công chút nào.” Lương Vân cười: “Tớ còn được xem một trận đấu mãn nhãn nữa cơ mà.”

Chu Tư Lễ đưa tay gãi sau gáy, có chút ngại ngùng.


Lúc về đến nhà, Lưu Tiêu Như vừa bưng món ăn lên bàn, tay lau qua tạp dề mấy lần, quay đầu nói:
“Tư Lễ, về đúng lúc lắm, mẹ vừa nấu xong. Đi rửa tay rồi mang nồi canh trong bếp ra.”

Chu Tư Lễ một tay chống lên cạnh tường, tay kia cầm giày nhét vào tủ. Nhìn quanh phòng khách không thấy ai, cậu bèn hỏi:
“Mẹ, Chu Nguyệt đâu rồi? Không phải lại bị giữ lại học bù chứ?”

“Anh, sao anh lại trù em thế?”

Chu Nguyệt ló đầu ra từ sau cánh cửa, đuôi tóc buộc cao đung đưa theo bước chân, chạy tới trước mặt cậu:
“Anh suốt ngày nói xấu sau lưng em!”

Dáng người thấp hơn anh trai cả nửa cái đầu, nhưng khí thế thì không kém chút nào.

“Anh nói gì nào?”

Chu Tư Lễ đưa tay làm rối tóc em gái. Chu Nguyệt nhăn mặt, gạt tay anh ra, hai người cười đùa ầm ĩ.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa.” Lưu Tiêu Như bất lực, “Cơm nguội cả bây giờ, liệu mà ăn đồ lạnh đấy.”

Chu Nguyệt hậm hực ngồi xuống ghế bên cạnh mẹ, hỏi:
“Mẹ ơi, sao bố vẫn chưa về?”

Lưu Tiêu Như đưa đũa cho Chu Tư Lễ, trả lời:
“Bố con à, trong lớp có chút chuyện, bố đang ở trường giải quyết.”

Bố cậu, Chu Khánh Thừa, là giáo viên Ngữ văn của trường cấp hai gần nhà. Lớp năm nay của bố có mấy học sinh khá nghịch ngợm, suốt ngày gây chuyện.

“Chuyện gì vậy ạ? Nghiêm trọng không?”

Nếu không cản lại, Chu Nguyệt có thể hỏi đến cả trăm câu. Lưu Tiêu Như cười, gắp cho con gái cái đùi gà:
“Không liên quan đến con đâu, ăn cơm đi.”

Cơm nhanh chóng được ăn hết sạch. Lưu Tiêu Như hỏi han tình hình học tập của Chu Tư Lễ vài câu, rồi đi vào bếp. Nồi canh trong bếp vẫn đang sôi lăn tăn, bốc lên mùi thơm ngào ngạt.

“Cảm ơn mẹ.”

Chu Tư Lễ nhận lấy bát canh.

“Nếm thử xem. Cuối tuần trước bà nội gửi gà quê lên đấy.”

Tiếng thìa chạm vào thành bát sứ vang lên trong trẻo.

Chu Tư Lễ khẽ gật đầu:
“Ngon lắm.”

“Học hành đừng tự tạo áp lực cho mình. Lên lớp 12 rồi, con gầy hơn trước nhiều đấy. Đến Tết mẹ không dám dẫn con về quê, sợ người ta lại nói mẹ ngược đãi, không cho con ăn uống đàng hoàng.”

Chu Tư Lễ khẽ cười, khóe mắt cong lên:
“Mẹ nói quá rồi.”

“Quá cái gì mà quá, không tin thì hỏi Chu Nguyệt ấy.”

Chu Nguyệt vẫn đang cắm đầu ăn, nghe mẹ nói bèn ngước mắt lên, nhìn anh trai từ đầu đến chân. Chu Tư Lễ khoanh tay, tóc đen cắt ngắn, đồng phục trắng xanh mặc rộng rãi, trông gầy nhưng không hốc hác, sạch sẽ mà gọn gàng – đúng kiểu dáng vẻ của một thiếu niên.

Chẳng có vẻ gì giống như mẹ nói cả.

“Đừng nghe mẹ nói linh tinh.” Chu Nguyệt cúi đầu ăn tiếp, “Em không muốn anh trai mình trông giống Trư Bát Giới đâu.”


Sau bữa tối, Chu Tư Lễ từ phòng tắm bước ra, mặc áo phông trắng thoải mái, tóc còn ẩm, khăn bông vắt trên cổ.

Chu Nguyệt sớm đã đợi trong phòng cậu:
“Anh, đừng quên vụ vé concert đấy nhé.”

Chu Tư Lễ ngửa đầu uống nước:
“Nhớ rồi, còn gì nữa không?”

“Còn một chuyện!”

“Chín giờ rồi đấy, nói nhanh rồi đi ngủ.”

Chu Nguyệt chống cằm, mắt sáng lấp lánh:
“Anh có thích cô gái nào không? Lên lớp 12 rồi, chẳng mấy chốc là tốt nghiệp. Anh không định nắm bắt cơ hội cuối cùng của tuổi thanh xuân à?”

Chu Tư Lễ kéo vai em gái, dẫn ra cửa:
“Chuyện em nên lo là thi chuyển cấp ấy.”

Chu Nguyệt bĩu môi:
“Không thể nào! Anh thật sự chưa từng thích ai á?”

Chu Tư Lễ bật cười, cúi xuống nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng gập lại:
“Không có thật. Ngủ ngon.”

Đó là sự thật.

Sau khi Chu Nguyệt rời đi, Chu Tư Lễ kéo ghế ra, mở tờ giấy, bắt đầu viết bài phát biểu cho ngày mai.


Ánh nắng trong trẻo chiếu qua những kẽ lá trên đầu, đung đưa theo làn gió sớm, tạo nên những gợn sóng ánh sáng lấp lánh, rọi lên dáng người cao ráo, thẳng tắp của cậu. Đôi mày thanh tú và gương mặt tuấn tú của cậu toát lên vẻ sạch sẽ, ngay ngắn, cúc áo đồng phục cài kín đến tận cổ.

Cậu vừa phát biểu xong, ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên khắp hội trường.

Vì thầy cô đã thông báo trước, nên sau khi xuống sân khấu, Chu Tư Lễ rời khỏi hội trường mà không nán lại.

Giáo viên chủ nhiệm đang mang thai tháng thứ bảy, sắp đến lúc nghỉ thai sản. Trước khi nghỉ chính thức, cô có rất nhiều việc cần bàn giao cho giáo viên chủ nhiệm mới. Mà Chu Tư Lễ đã làm lớp trưởng suốt ba năm, quen thuộc và đáng tin cậy, nên cô giáo đặc biệt gọi cậu đến để tiện cho việc hỗ trợ sau này. Dù sao thì lớp 12 là năm cuối cấp, không được phép xảy ra sơ suất nào.

Lúc này, hầu hết học sinh đều đang tập trung trong hội trường để nghe lãnh đạo nhà trường phát biểu, nên khu vực giảng dạy yên tĩnh lạ thường. Chu Tư Lễ chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.

Cậu chậm rãi bước lên cầu thang. Khi lên đến bậc cuối cùng, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt làm cậu nheo mắt, theo phản xạ giơ tay lên che.

Khi cậu khẽ nhắm mắt rồi quay người định đi về phía văn phòng, thì đúng lúc đó, cậu nhìn thấy Hứa Gia.

Dưới tán cây bàng xanh tốt trước tòa giảng đường, cô gái cầm chặt cây bút vẽ, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây, đầu hơi cúi, chăm chú vào quyển sổ vẽ trước mặt, không nói lời nào.

Chiếc kính gọng đen nặng nề che khuất phần lớn gương mặt, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt vô hồn của cô. Dáng người mảnh mai được bao bọc bởi bộ đồng phục rộng thùng thình. Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, làm mấy sợi tóc trước trán của cô khẽ bay lên.

Không biết đã bao lâu trôi qua, cô lặng lẽ ngước mắt lên, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Chu Tư Lễ từ hành lang tầng hai. Thời gian như ngừng trôi vào khoảnh khắc đó.

Chu Tư Lễ nhanh chóng thu ánh mắt lại, trong lòng thoáng nghĩ: Sao cô ấy lại ở đây? Không phải đang họp ở hội trường sao?

“Chu Tư Lễ, cậu còn đứng đó làm gì?”

Từ xa, một nam sinh chạy đến, thở hổn hển, chỉ tay về phía văn phòng: “Giáo viên đang đợi cậu trong văn phòng đấy.”

“Biết rồi.” Chu Tư Lễ sững lại một chút, rồi nhấc chân bước đi.

Cậu nam sinh kia lải nhải suốt dọc đường, nhưng khi bước đến cửa văn phòng, Chu Tư Lễ chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía gốc cây ban nãy.

Nhưng dưới tán cây ấy, đã không còn ai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương