Huyền Học Vương Phi Xinh Đẹp Lại Ngầu, Hoàng Thúc Cấm Dục Khuất Phục Rồi
-
Chapter 1: Tiểu đạo cô xuống núi để từ hôn
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Nương, ta thấy nơi này của nương rất yên tĩnh, nên cũng chọn cho mình một chỗ, sau này sẽ ở bên nương.”
Nam nhân vóc dáng cao gầy, cô đơn đứng trong mưa, mưa rơi lất phất trên mặt, giống như giọt lệ nơi khóe mắt.
Giữa tiết trời lạnh lẽo, vang lên một tiếng thở dài.
“Ngươi khóc nhầm mộ rồi.”
Nam nhân nghe thấy, ngẩng đầu nhìn:
“Ngươi là ai?”
“Ta đến để từ hôn.”
Thiếu nữ giơ tay chỉ vào bụi cỏ phía sau lưng hắn.
“Tiện thể nói cho ngươi biết, ngươi khóc nhầm mộ rồi, ngôi mộ đúng ở bên kia kìa.”
Lông mày lạnh lùng của Tiêu Yến hơi nhíu lại, nàng ta chỉ, là một đống đất không bia mộ, không tên.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn lóe lên vẻ lạnh lẽo:
“Ngươi là ai?”
Đường Thời Cẩm khuôn mặt còn non nớt, không trang điểm mà đã có nét kinh diễm, ngồi vắt vẻo trên cành cây phía trên đầu hắn, hai chân đung đưa, làn váy màu nhạt nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân nàng, tựa như một tinh linh giữa núi rừng.
“Vị hôn thê của ngươi.” Giọng nói của thiếu nữ thật trong trẻo.
Tiêu Yến trầm mặc, nét mặt cao quý mang theo xa lạ cùng nghi ngờ.
“Ngươi không nhận ra ta cũng không sao, sau này cũng không cần nhận ra.”
Nàng cười nhạt, âm thanh dễ nghe tựa như chuông ngân, nhưng lời nói thì chẳng dễ nghe chút nào.
“Ta đến để từ hôn. Ký giấy từ hôn, từ nay ngươi khóc mộ của ngươi, ta ngắm cảnh của ta.”
Không cần phải chia tay êm đẹp, nhưng chí ít có thể chia tay sạch sẽ.
Bởi vì Đường Thời Cẩm thật sự, đã chết từ tám năm trước rồi.
Nữ nhi bảo bối của Khánh Vương, năm tám tuổi mắc bệnh nặng, không qua khỏi. Người bây giờ là Đường Thời Cẩm của thế kỷ tương lai, một huyền học sư.
Khi còn bé bệnh nặng không qua khỏi, lại bị quốc sư phán rằng thiếu một hồn, thân thể trời sinh yếu ớt, lại khắc một vị quý nhân ở kinh thành, không thích hợp nuôi ở kinh thành.
Vì để bảo vệ nữ nhi bảo bối có thể sống bình an lớn lên, phu thê Khánh Vương đã bỏ ra một số tiền lớn, đau lòng xây riêng một đạo quán cho Đường Thời Cẩm, chỉ mong nàng nhận được sự che chở của tổ sư gia, ở lại đạo quan lớn lên bình an.
Không ngờ, nửa tháng trước, Đường gia ở kinh thành tìm đến, nói năm đó ôm nhầm con, một chữ duyên này, tuyệt không thể tả, thế là, mười sáu năm sau, Đường gia đến để nhận lại người.
Và hôm nay, chính là ngày Đường gia đến đón Đường Thời Cẩm trở về.
Đồng thời, chẳng hiểu sao, nàng lại có thêm một vị hôn phu từng được đính ước từ bé.
Mày kiếm mắt tinh, sáng như sao, gương mặt quý khí, khí chất lãnh ngạo, đúng là không có lấy một chút khuyết điểm gì, quả không hổ danh là Thập Cửu Vương Gia.
“Lý do.”
Nam nhân nói chuyện cũng rất tự phụ, tích chữ như vàng.
“Lý do gì?”
“Lý do từ hôn.”
Đường Thời Cẩm sắc mặt thản nhiên, từ tốn giơ ba ngón tay lên.
“Có ba lý do. Thứ nhất, ngươi sắp chết, ta không muốn lấy một người sắp chết hoặc làm quả phụ. Thứ hai, ta và ngươi chẳng có tình cảm gì. Thứ ba, nam nhân sẽ cản trở tốc độ rút kiếm của ta, cho nên từ hôn sớm thì hơn.”
Dù gì thì mai cũng phải về nhà rồi.
Tiêu Yến ánh mắt hơi động, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt:
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Đường Thời Cẩm mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn:
“Ấn đường ngươi đen lại, tai họa sắp tới, hà tất gì kéo ta chết chung?”
Tiêu Yến hơi nheo mắt lại, trong giọng nói như có ý cười.
“Nếu nói như vậy, ta lại muốn cùng nàng cùng chung hoạn nạn, vị hôn thê à.”
Đường Thời Cẩm mặt nhỏ trầm xuống.
"Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đồng ý huỷ hôn?”
Nàng ở trên, nam nhân ở dưới, lại phảng phất nam nhân đang bễ nghễ từ trên nhìn xuống nàng.
Tên đàn ông này, khí tràng rất mạnh.
Lời dịch giả: Nữ chính xuyên không từ tương lai nên suy nghĩ trong lòng sẽ dịch theo phong cách hiện đại nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook