Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương
-
Chương 85: Ngoại Truyện If Ngắn – Tiểu Yến Đường
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Yến Đường bị lạc bố mẹ.
Hôm đó là Ngày Quốc khánh và dòng người đổ về Bắc Kinh đông đến mức đáng kinh ngạc. Quảng trường Thiên An Môn đã đông nghẹt người từ trưa hôm trước, mọi người đều chờ để xem lễ thượng cờ khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau. Đám đông kéo dài tới tận mười giờ sáng.
Lúc này Yến Đường – sáu tuổi đã bị lạc mất bố mẹ.
Lần đầu tiên cô cùng bố mẹ đi du lịch Bắc Kinh, được bố dắt tay đi tham quan hết các danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp.
Cô không mấy hứng thú với Quảng trường Thiên An Môn nhưng đôi mắt to như quả nho đen của cô lại chăm chú nhìn những cảnh sát vũ trang đang làm nhiệm vụ. Một người trong số họ đặc biệt cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc, trông rất uy nghiêm khi đứng ở đó.
Yến Đường bị cảnh tượng này làm cho mê mẩn đến nỗi khi quay lại thì cô vô cùng sửng sốt khi thấy xung quanh mình toàn là người lạ, còn bố mẹ cô thì không thấy đâu cả.
Bởi vì người quá đông, người phía trước chen lấn người phía sau khiến Yến Đường không còn cách nào khác đành phải đi theo đám người về một hướng không xác định.
Cô bé quá nhỏ con, không thể nhìn thấy bố mẹ đang tìm mình ở phía xa thế là càng lúc càng đi xa, càng lúc càng lạc vào chỗ khác.
Yến Đường đi theo đám đông đến một lối vào tàu điện ngầm xa lạ. Ngay cả Quảng trường Thiên An Môn cũng biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt.
Với nỗi sợ hãi trong lòng, Yến Đường hy vọng rằng có người có thể giúp cô tìm thấy bố mẹ mình.
May mắn thay an ninh ở nơi này rất chặt chẽ, một cảnh sát đã nhanh chóng phát hiện ra và đưa cô bé đến bóng râm dưới tán cây để hỏi thăm tình hình.
Yến Đường nhớ tên bố mẹ mình nhưng thật không may, bố mẹ cô vừa đổi số điện thoại di động và cô vẫn chưa nhớ được.
Cảnh sát đang định đưa cô về đồn thì đột nhiên có người gọi tên cô cách đó không xa.
Yến Đường ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn, phát hiện một người đàn ông cao ráo, đẹp trai, tóc nâu nhạt. Anh trông không giống người Trung Quốc mà thậm chí còn đẹp trai hơn cả những ngôi sao nam trên TV.
Cảnh sát nhận thấy trong mắt người đàn ông cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, đoán rằng có lẽ là người quen, vì vậy cúi đầu nói: “Cháu bé, cháu biết chú này sao?”
Yến Đường không nói lời nào, trong mắt lộ ra vẻ bối rối.
Yến Đường không nhớ mình từng gặp người đàn ông này nhưng anh ta quá điển trai nên trông chẳng giống kẻ xấu chút nào.
Ngay lúc ấy, người đàn ông chủ động lên tiếng:
“Tôi là bạn của bố con bé – Yến Kim Sinh, tôi có số điện thoại của bố mẹ con bé. Tôi sẽ gọi họ tới ngay.”
Anh bấm máy bật loa ngoài. Yến Đường nghe rõ giọng bố vang lên.
Bố mẹ cô bé đang cuống cuồng tìm con, liên tục cảm ơn “Tống tiên sinh” mấy lần rồi hứa sẽ đến ngay.
Yến Đường ngước mắt lên, dán mắt vào người đàn ông trước mặt không chớp
Ánh nắng chiếu xuống khiến mái tóc mềm mượt của anh ánh lên sắc vàng óng ả. Hàng mi dày của anh tựa như chiếc quạt nhỏ xòe ra. Yến Đường vốn đã là đứa trẻ có làn da trắng nhất lớp thế mà làn da người đàn ông này còn trắng hơn cô bé nhiều.
Trẻ con vốn có bản năng nhận biết cái đẹp.
Yến Đường nghĩ thầm: “Chú này là người đẹp trai nhất mà mình từng gặp.”
Nhận ra ánh mắt chăm chú của cô bé, Tống Úc vừa dứt điện thoại liền khụy gối xuống ngang tầm mắt cô.
Anh nhìn vào khuôn mặt non nớt nhưng thanh tú của Yến Đường, đôi mắt ánh lên nụ cười ấm áp.
“Sao cứ nhìn chú chằm chằm thế?” Tống Úc hỏi khẽ.
Yến Đường ửng đỏ má, lí nhí: “Chú cao quá ạ.”
Cô bé đứng trên mũi chân, giơ tay lên làm hiệu rồi nói thêm: “Cao y như chú gấu nâu trong sở thú ấy!”
*
Khi Tống Úc đứng trên phố vành đai 2 Bắc Kinh, nhận ra năm hiển thị là 2002, anh nhanh chóng chấp nhận hiện thực và phát hiện ngay cô bé đang đứng bối rối không xa.
Anh nhớ số điện thoại của bố mẹ Yến Đường nhưng lúc này anh còn có một thân phận khác – nhà tài trợ cho trường cấp 2 của họ, từng có nhiều lần tiếp xúc ở Nam Thị, có thể coi là người quen.
“Không ngờ gặp được ngài ở đây, thực sự cảm ơn ngài đã giúp con bé.” Giọng Yến Kim Sinh đầy biết ơn.
Lúc này, bố mẹ vợ tương lai của anh còn rất trẻ, ngoại hình trông chẳng kém anh là mấy.
Còn vợ anh hiện tại vẫn là một cô bé tóc buộc hai bên, đang nắm vạt áo mẹ, lấp ló sau lưng bố mẹ quan sát anh.
Tống Úc hỏi về lịch trình tiếp theo, nghe nói họ định đi thăm nhiều điểm du lịch, liền chủ động đề nghị cùng tham gia và lo liệu bữa trưa cùng tối.
Anh rất kiên quyết, Yến Kim Sinh cũng muốn kết giao nên kế hoạch được quyết định như vậy.
Yến Đường nghe toàn bộ, trong lòng thầm vui khi biết chú Tống sẽ cùng đi chơi.
“Cháu muốn nắm tay chú không?” Tống Úc mỉm cười hỏi khi thấy vẻ mặt mong đợi của cô bé.
Cô bé gật đầu lia lịa.
Bắc Kinh rất rộng, khoảng cách giữa các điểm tham quan xa đến kinh ngạc. Dù Tống Úc đã nhanh chóng sắp xếp xe đưa đón nhưng Yến Đường vẫn nhanh chóng mệt mỏi khi đến Cố Cung.
Nguyên tắc giáo dục của bố mẹ là phải kiên trì, không dễ dàng kêu mệt nên cô bé không dám nói ra, chỉ biết mím môi cố gắng bước tiếp.
Nhưng Tống Úc đang nắm tay cô bé đã nhanh chóng nhận ra điều này.
Tống Úc khẽ nghiêng đầu hỏi: “Cháu muốn ngồi lên tay chú ngắm cảnh không? Như thế sẽ nhìn được xa hơn đấy.”
Yến Đường nghe xong thì thích lắm nhưng vẫn dè dặt: “Nhưng chú sẽ mệt…”
“Không đâu, cháu nhẹ tựa chim non vậy.”
Tống Úc bế bổng cô bé lên, để cô ngồi vững trong vòng tay mình. Anh thấy đôi mắt cô bỗng sáng rực, hai bím tóc đen nhánh đung đưa theo giọng nói lanh lảnh: “Cao quá! Còn cao hơn cả ngồi trên vai bố nữa!”
Yến Kim Sinh đứng bên lắc đầu cười: “Đường Đường đừng nói bừa chứ. Bố đâu có thấp đến thế.”
Yến Đường thấy mọi thứ đều mới lạ nhưng ngắm cảnh một lúc đã chán, ánh mắt cứ dán vào Tống Úc không rời.
“Lông mi chú dài quá, là thật à?”
“Mũi chú cũng cao nữa, cái này cũng thật chứ?”
Cô bé bắn liền mấy câu hỏi. Tống Úc nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng: “Vì mẹ chú là người Nga, chú lại giống bà ấy. Cháu có thể sờ thử xem có thật không.”
Bản tính tò mò của trẻ con không thể kìm nén được, Yến Đường thực sự đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi dài của anh rồi dùng ngón tay búng nhẹ lên chóp mũi anh.
“Thật luôn ạ!”
Cô bé cười ngượng nghịu, đôi mắt sáng long lanh cong lên như vầng trăng non.
*
Yến Đường cảm thấy người chú mới quen này thật sự là một người rất tốt. Sau khi tham quan xong, anh còn dẫn cả cô và bố mẹ đến một nhà hàng sang trọng đắt đỏ.
Nhà hàng nằm trong phòng riêng của một tứ hợp viện, có bình phong kiểu Trung Hoa, bên ngoài bóng trúc in nghiêng, liễu rủ bóng mát, giữa những hòn non bộ là ngôi đình với mái ngói đen cột đỏ.
“Con bé không còn nhỏ nữa, nó có thể tự ăn được rồi…”
Bố mẹ hơi không đồng tình khi nhìn con gái ngồi cạnh Tống Úc.
Yến Đường đang há miệng chờ anh đút súp thì bị bố mẹ nhìn như thế liền vội ngậm miệng lại.
Từ nhỏ cô bé đã được dạy phải tự lập. Hôm nay vui quá nên nhất thời quên mất nguyên tắc của bố mẹ, suýt nữa đã quen với việc được chiều chuộng.
“Không sao, súp còn nóng mà.” Tống Úc mỉm cười nói, “Con bé dễ bị dọa, lát nữa lại không chịu ăn thì khổ.”
Yến Đường ăn vui vẻ, anh đút cho cũng thấy vui lây. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lần đầu tiên chăm sóc một đứa trẻ nhỏ thế này, lại còn là phiên bản nhí của vợ mình, Tống Úc nhìn cô bé như nhìn báu vật, ôm vào lòng không nỡ buông, đặt xuống cạnh lại không nỡ rời mắt.
Cô bé ngồi trong lòng anh, váy xòe phất phơ, đôi chân trắng nõn đung đưa, ánh mắt to tròn đầy vẻ ngây thơ đặc trưng của trẻ con.
Nhà hàng nằm ngay cạnh một trung tâm thương mại lớn. Sau bữa ăn, Tống Úc kiên quyết dẫn cả nhà đi mua quà lưu niệm, tiện thể mua quà gặp mặt cho cô bé.
Nói là quà gặp mặt nhưng thực chất giống như một cuộc “càn quét” trong trung tâm thương mại hơn.
Yến Đường được diện như một công chúa nhỏ, khi được Tống Úc bế trên tay còn bị nhân viên bán hàng nhầm tưởng là con gái anh.
Cô bé chợt nghĩ vẩn vơ một giây, trong lòng hơi áy náy: Giá như chú ấy là bố mình thì tốt biết mấy.
Yến Đường rất yêu Yến Kim Sinh, cô bé nghĩ ông là một người bố tuyệt vời.
Nhưng nếu có thể có thêm một người bố như Tống Úc, không phải ngày ngày nhắc nhở “phải cố gắng”, “phải mạnh mẽ” mà chỉ cần khiến cô bé vui vẻ thôi thì hạnh phúc biết bao.
“Chú ơi…”
Yến Đường khẽ ghé sát vào tai Tống Úc thì thầm, giọng nhỏ nhẹ đến mức nghe càng thêm mềm mại, yếu ớt.
Cô bé vẫn ngồi gọn trong vòng tay anh, hai tay ôm lấy cổ anh. Cơ thể mạnh mẽ của người đàn ông khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng, như thể mọi nguy hiểm đều sẽ bị anh ngăn chặn. Ánh mắt anh nhìn cô lúc nào cũng dịu dàng, khiến cô tin rằng mọi mong muốn của mình đều sẽ được đáp ứng.
Và đúng là như vậy.
Tống Úc nhìn Yến Đường bé bỏng, giọng trầm ấm: “Ừm? Cháu muốn gì nữa nào, cô công chúa nhỏ? Chú có thể hái cả mặt trăng tặng cháu đấy.”
Suốt từ khi yêu đến lúc kết hôn, Tống Úc mới là người hay làm nũng.
Yến Đường hơn anh ba tuổi, anh hiếm khi thấy cô thể hiện sự trẻ con. Cô luôn điềm tĩnh, chín chắn, chỉ khi bị anh trêu đến mức không chịu nổi mới hé lộ chút cảm xúc. Dù sau khi kết hôn cô cười nhiều hơn nhưng phiên bản trẻ con ngây thơ thế này vẫn là điều mới mẻ với anh.
Có lúc Tống Úc chợt nghĩ nếu anh và Yến Đường có một cô con gái thì có lẽ sẽ giống hệt cô bé trước mắt.
Có điều tóc và mắt sẽ giống anh, nhạt màu hơn chút nhưng chắc chắn sẽ đáng yêu như cô.
Nhưng “có con với Yến Đường” và “Yến Đường nhỏ xin anh làm bố thứ hai” là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Khi nghe cô bé đề nghị điều thứ hai, Tống Úc im lặng hồi lâu rồi lắc đầu: “Không được đâu.”
Nghe cô gọi “chú” đã đủ khó xử, làm bố hay bố dượng đều không xong.
Lệch vai vế mất rồi.
Yến Đường vốn là đứa trẻ nhạy cảm, thấy anh từ chối liền ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Cô bé im lặng trong vòng tay anh thêm vài phút, bỗng quay sang với bố ruột, mắt đỏ hoe, môi run run: “Bố bế con.”
Cảm xúc trẻ con thay đổi nhanh như chong chóng. Trước khi mọi người kịp hiểu chuyện gì thì nước mắt cô bé đã rơi như mưa. Cô khóc rất nhẹ nhàng, chỉ âm thầm nức nở khiến ai thấy cũng xót xa.
Tống Úc không buông tay, tìm một tiệm bánh ngồi xuống, gọi món tráng miệng cô thích rồi ôm cô vào lòng vỗ về. Anh vừa xót xa vừa sốt ruột, thầm than – Biết giải thích thế nào đây?
Yến Đường không hẳn là không muốn gần chú, chỉ là cô bé ngỡ rằng chú không thích mình nên vô thức muốn tránh xa.
Nhưng giờ được Tống Úc dịu dàng dỗ dành, cô bé liền úp mặt vào lòng chú, lặng lẽ rơi nước mắt.
“Chú rất thích cháu.” Tống Úc khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô bé, “Nhưng hiện tại chú chưa thể ở bên cháu mãi được.”
“Tại sao ạ?”
Yến Đường ngẩng đầu lên, giọng còn nghẹn ngào vì khóc.
Tầm nhìn của cô bé bị nước mắt làm nhòe đi, khuôn mặt điển trai của người đàn ông giờ chỉ còn là một đường nét mờ ảo.
Nhưng giọng nói ấm áp của anh vẫn vang bên tai cô bé: “Bởi vì thời điểm thích hợp vẫn chưa tới.”
– Bởi vì chưa tới lúc thích hợp nên cuộc gặp gỡ hôm nay chỉ là trò đùa của số phận để anh tình cờ nhặt được cô bé Yến Đường lạc đường, cùng cô trải qua một ngày bắt đầu bằng sự hoảng hốt nhưng kết thúc trong niềm vui.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Tống Úc lau khô nước mắt cho cô.
Yến Đường ngước mắt đầy bối rối, hàng mi ướt nhẹp khẽ giương lên, trong đôi mắt đen láy ướt át kia in bóng hình anh.
“Vậy là khi nào ạ? Nếu cháu học tiếng Nga thì có phải sẽ dễ gặp lại chú hơn không?”
Tống Úc khẽ giật mình, chợt cảm nhận như có một bàn tay vô hình đang khéo léo đan xen sợi chỉ định mệnh của anh và Yến Đường, dù thế nào đi nữa thì cuộc đời họ rồi cũng sẽ giao nhau.
“Ừ, đúng vậy.” Anh trả lời cô bé như thế.
*Bản dịch của Dreamyhours
Màn đêm buông xuống thành phố Bắc Kinh, những con đường nhộn nhịp hóa thành những dải lụa đen mềm mại, dòng xe cộ và ánh đèn đường lấp lánh như vàng bạc điểm xuyết.
Yến Đường được bố mẹ nắm tay, lưu luyến vẫy chào người đàn ông.
“Hẹn gặp lại.”
Cô bé nói với chút buồn man mác trong giọng điệu nhưng đã học được từ “định mệnh” từ chính miệng Tống Úc.
Cô bé mới chỉ là một đứa trẻ lên sáu, làm sao hiểu được vì sao định mệnh không cho phép cô được ở bên người mà mình cũng rất quý mến này.
Có lẽ vì một cô gái cần có thời gian để độc lập trưởng thành.
Có lẽ vì giữa cô và anh vốn dĩ nên có một mối quan hệ khăng khít hơn, lâu dài hơn.
Chỉ khi Yến Đường tự mình nếm trải gian khổ, tự giải quyết khó khăn và đạt được thành công bằng chính khả năng của mình, cô mới thực sự thấu hiểu giá trị của tình yêu và sự quan tâm mà người đàn ông ấy dành cho cô.
Chỉ khi trưởng thành, cô mới thoát khỏi sự ngưỡng mộ đơn thuần, để vừa yêu vẻ chín chắn từng làm cô say mê, vừa có thể đón nhận cả sự trẻ con và bướng bỉnh trong anh.
Nhưng Yến Đường bây giờ mới chỉ sáu tuổi.
Cô còn cần rất nhiều thời gian để lớn lên.
Dù sao họ rồi cũng sẽ gặp lại nhau – đó là sự sắp đặt của định mệnh.
*
“Sao lại mơ nữa rồi.”
Vợ chồng họ lại một lần nữa tỉnh giấc giữa đêm. Lần này, Tống Úc chủ động đuổi bé Kaka xuống khỏi giường.
Yến Đường cười nhìn anh đè lên người mình, tay vòng qua cổ anh thì thầm: “Giờ là giữa đêm thôi, ngày mai anh còn phải họp…”
“Ừ, ngày mai anh còn phải họp.”
Tống Úc cúi đầu rúc vào cổ cô, mũi cao khẽ cọ vào má cô.
“Nhưng anh cảm giác như cả ngày chưa gặp em rồi. Xin phép được thực hiện nghĩa vụ vợ chồng được không?”
“Nhưng hết bao rồi.”
Yến Đường tiếc nuối đáp.
“Thì…”
Tống Úc chợt nhớ lại giấc mơ, trong lòng xao xuyến lạ.
Nhưng nghĩ lại, anh vẫn muốn có nhiều thời gian bên cô hơn nên lập tức gạt ý nghĩ đó đi.
Anh miễn cưỡng kéo lại áo ngủ cho cô: “Ngày mai anh sẽ đặt một thùng bao cao su luôn…”
(Hết phần Tiểu Yến Đường)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook