Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Đừng Buông Tay Anh
Chương 14: Tôi Không Cần Anh Nữa, Chúng Ta Chia Tay Đi!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

***

Ngày hôm sau.

Tang Nhược mặc một bộ sườn xám cách tân để tham gia sự kiện của một nhãn hiệu, cô không muốn thừa nhận rằng do tâm lý phản nghịch của mình quấy phá, anh không cho cô mặc, cô càng muốn mặc, rõ ràng là cô mặc sườn xám rất đẹp.

Ngũ quan xinh đẹp, vốn đã là đẹp đến chói mắt, lại được tổ hoá trang trang điểm cho cô sao cho phù hợp hơn với bộ sườn xám, ngay khi xuất hiện, đã thu hút vô số ánh mắt.

Cô mới ra mắt hơn nửa năm, trước mắt chỉ đóng phim điện ảnh, vẫn là nhân vật bình hoa ít đất diễn, chính là hấp dẫn fans mê sắc đẹp, căn bản còn cách rất xa hai chữ nghệ sĩ.

Nhưng không nghĩ tới, khán giả toàn trường vì cô mà hò hét cổ vũ, thậm chí # Tang Nhược mặc sườn xám # đề tài này nhanh chóng trở thành hot search trên Weibo.

Đoạn Du đi cùng cô tham gia sự kiện hôm nay, nhìn thấy tình hình này cực kỳ vui vẻ, chờ đến khi kết thúc, cô liền phát ảnh Tang Nhược mê hoặc lòng người đăng lên Weibo để thu hút thêm fans.

Weibo của cô lúc đầu đăng ký là để hợp tác quảng bá phim, cũng ít cập nhật, nhìn cũng không thấy giống nick của một nữ minh tinh chút nào.

Tang Nhược nghe chị quản lý nhà mình lải nhải, rất có khả năng nếu cô không đăng Weibo thì cô ấy sẽ làm phiền cô chết mất, thế nên cô chỉ có thể đáp ứng.

Nhưng điều cô không nói là, thật ra không phải cô không đăng Weibo, mà là tất cả những bài cô đăng trên Weibo đều được đăng ở tài khoản phụ mà cô đăng ký từ lâu, tài khoản đó chứa đựng tâm tình của cô.

Bắt đầu là từ lần đầu tiên nhìn thấy người đó - Hạ Cảnh Tây.

"Đúng rồi, tạp chí 《V》 bên kia cuối cùng cũng chưa cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng,nhưng em yên tâm, chị sẽ không làm em im lặng chịu ủy khuất như vậy đâu." Đoạn Du đang nói chuyện công việc với cô, sau đó đột nhiên ngừng lại hỏi: "Bên phía Úc Tuỳ khi nào thì liên hệ với chúng ta?"

"Chắc là vào hai ngày nữa." Tang Nhược cầm điện thoại, có chút thất thần mà trả lời.

Đoạn Du lại nói hai câu, cuối cùng hỏi: "Buổi chiều không có thông báo, em muốn đi làm spa không?"

Tim Tang Nhược chợt đập hụt một nhịp.

"Để lần sau đi, em còn có việc." Cô nói.

Đoạn Du vốn định thuận miệng hỏi xem là chuyện gì, lời nói vừa đến môi, cô lập tức phản ứng lại, còn có thể có chuyện gì nhỉ, cùng nam hồ ly tinh hẹn hò chứ sao.

Aizzzz.

Chị tức giận mà trừng cô: "Tranh thủ thời gian chia tay sớm đi."

Tang Nhược rũ mắt xuống, không nói chuyện.

Trên thực tế, đêm hôm qua cô trằn trọc khó ngủ vẫn chưa quyết định được có nên để Hạ Cảnh Tây ăn sinh nhật với cô không, mà trước khi sự kiện diễn ra, anh có gửi WeChat cho cô, hỏi cô đã nghĩ kỹ muốn ăn ở đâu chưa, gửi địa chỉ qua cho anh.

Tay cô không kìm được cứ lướt tới lướt lui trên màn hình điện thoại, khi thì rối rắm mà dùng sức khi thì vô thức mà biến nhẹ, Tang Nhược cảm thấy trong nội tâm mình như có hai người nhỏ bé đem cô xé rách.

Khung thoại của Hạ Cảnh Tây được cô nhấn vào rồi lại thoát ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần.

Tim cô đập rất nhanh, thịch thịch thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bỗng dưng, Tang Nhược mím chặt môi, nắm chặt tay lại.

Cô không thể phủ nhận rằng, sâu trong nội tâm, cô thật sự muốn, muốn ở với anh để cùng ăn sinh nhật với mình, muốn anh bồi mình.

Muốn.......... Lại cho chính bản thân một cơ hội cuối cùng.

Lần cuối cùng này thôi.

Lần cuối cùng, cô tự thuyết phục bản thân như vậy.

Lông mi run lên, rốt cuộc cũng có quyết định, Tang Nhược hít sâu một hơi, sự rối rắm trong lòng cũng dần biến mất, sự mong đợi lặng lẽ thay thế, cùng với một tia vui mừng.

Cô nhờ tài xế đưa mình về nơi cô sống, ở trung tâm thành phố.

Tắm rửa, chăm sóc da, chọn quần áo......

Từng hàng quần áo rực rỡ muôn màu, đầu ngón tay nhẹ lướt qua, cô lấy ra từng cái một vừa thử vừa soi gương, không hài lòng thì trực tiếp bỏ lại, miễn cưỡng có thể chấp nhận thì đặt ở bên khác.

Cô cau mày cắn chặt môi, luôn cảm thấy không được vừa lòng.

Cuối cùng thử hết tất cả quần áo trong phòng, cô cũng chọn một chiếc váy nhỏ màu đen cổ chữ V, làn da cô trắng muốt, đen và trắng, hai màu sắc hoàn toàn đối lập nhau, vô cùng chói mắt, càng tôn lên làn da trắng hồng đến loá mắt của cô.

Sau khi thay quần áo xong là trang điểm.

Tang Nhược ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm, tay trang điểm vì khẩn trương mà có phần run run, có hai lần còn xém chút nữa là làm lỗi, cuối cùng là son môi cùng nước hoa, cô chọn đi chọn lại.

Kết quả đến khi bước ra ngoài, thời gian đã là chạng vạng.

Nơi mà Tang Nhược chọn là một khu bếp riêng có phong cảnh khá yên tĩnh và đẹp, sau khi cùng Hạ Cảnh Tây quen biết thì đây là nơi đầu tiên anh đưa cô đi ăn, không bị người khác gặp được.

Phòng bao cô đặt cũng là phòng bao trước kia, cô gửi địa chỉ cho anh.

Tim Tang Nhược đập rất nhanh, hoàn toàn không thể kiểm soát được, cho dù là cô đã năm lần bảy lượt hít thở sâu muốn bình tĩnh lại.

Cuối cùng, cô dứt khoát yêu cầu người phục vụ đưa tới một bộ dụng cụ pha trà để tự mình pha.

Hương trà lượn lờ, có vị hơi đắng.

Tang Nhược kiên nhẫn chờ đợi.

Trong lúc đó, cô nhìn điện thoại nhiều lần, mỗi lần đều nghĩ thời gian chắc qua lâu lắm rồi, bật màn hình điện thoại lên mới phát hiện chỉ qua vài phút thôi.

Lần đầu tiên, Tang Nhược cảm giác được chờ đợi một giây giống như một năm là thế nào.

Cô khẽ thở phào, uống một tách trà rồi tiếp tục chờ đợi.

Trong lúc chờ đợi, cô đứng dậy đi vòng quanh phòng bao, thưởng thức bài trí bên trong, hoặc ngón tay nhẹ chọc những bông hoa kiều diễm ướt át trong bình.

Nhưng thật ra, sự chú ý của cô, thể xác và tinh thần cô đều chờ đợi, trên người Hạ Cảnh Tây, nghĩ xem khi nào anh mới đến.

Mười phút, hai mươi phút......

Tang Nhược khẽ cắn môi dưới, ngồi lại trên ghế tiếp tục chờ đợi, cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, cố gắng bỏ qua cảm giác khẩn trương, bắt đầu nghĩ tối nay nên nói chuyện gì với Hạ Cảnh Tây.

Suy nghĩ dần dần bay xa, cô chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cho đến khi cửa phòng bao bị gõ.

Giật mình, cô còn nghĩ Hạ Cảnh Tây đến rồi, trong lòng và ánh mắt không khỏi tràn đầy vui sướng, cô quay đầu lại, nhưng lại phát hiện đó là người phục vụ, tới hỏi cô có muốn chuẩn bị đồ ăn không.

Trong lòng trùng xuống, Tang Nhược nhẹ giọng đáp lại: "Chờ một chút."

"Vâng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương