Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Đừng Buông Tay Anh
Chương 13: Cô Ấy Là Người Của Tôi

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

****

Hạ Mạnh quả thực khóc không ra nước mắt.

Cậu cảm thấy anh Hạ hình như đang nhắm vào mình, bốn người cùng đánh bài, nhưng không thắng hai người kia, chỉ nhắm anh ta mà thắng, mặc kệ cậu ta ném bài gì ra thì anh cũng sẽ khiến cậu thua tiền hết lần này đến lần khác.

Thua đến mức quần cộc gần như không còn nữa nhưng anh cũng không cho cậu đổi người.

"Anh Hạ," Cậu ủy khuất, tức tối nói nhỏ: "Mắt em mỏi quá, có thể cho người khác vào thay em hai bàn được không?"

Hạ Cảnh Tây ngậm điếu thuốc trên khoé miệng, nghe vậy hờ hững liếc nhìn cậu ta một cái: "Nếu đôi mắt của cậu vướng víu như vậy, thì vừa lúc cũng không cần nữa."

Hạ Mạnh: "......"

Mẹ nó.

Lời này nói ra giống như là cậu ta đã nhìn thứ gì không nên nhìn vậy, nhưng cậu ta rõ ràng là cái gì cũng không nhìn thấy gì, ngoại trừ gương mặt của Tang Nhược kia.

Nếu sớm biết là Tang Nhược, chắc chắn cậu ta sẽ không nhìn nó đâu.

Hạ Mạnh một hơi nghẹn lại, sống dở chết dở khó chịu muốn chết.

Lúc này, khoé mắt cậu đột nhiên phát hiện ra thư ký của anh Hạ đang đi tới, ánh mắt lập tức sáng rực như nhìn thấy vị cứu tinh: "Anh Hạ, thư ký Tạ đến rồi, anh ta tìm anh là có việc gì sao?"

Hạ Cảnh Tây nhướng mắt.

"Các cậu chơi đi."Anh đứng dậy nhường chỗ.

"Hạ tổng:" Thư ký Tạ thấy anh đi ra ngoài liền nhanh chóng đi theo, đưa cho anh chiếc túi cầm trên tay: "Quần áo của cô Tang."

Hạ Cảnh Tây liếc nhìn anh ta một cái.

Thư ký Tạ đột nhiên cảm thấy sau lưng ớn lạnh: "Hạ tổng?"

Hạ Cảnh Tây nhìn chằm chằm bộ quần áo trong túi.

"Không có việc gì."Anh nhận lấy, ngón tay móc vào quai túi giấy, đáy mắt bỗng dưng xẹt qua lạnh lẽo, sương mù như có như không.

Anh xoay người, chạm vào điếu thuốc và bật lửa.

"Hạ tổng, vậy tôi về trước?" Thư ký Tạ thử thăm dò hỏi.

"Ừm."

Thư ký Tạ rời đi nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn, dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, nhưng quanh thân lại toát ra một cỗ lạnh lẽo.

Nhất là khi gương mặt của anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo đến khó tả.

Hạ Cảnh Tây không chút để ý phun làn khói.

Bóng đêm dần dần trở nên dày đặc.

Khói thuốc lượn lờ, anh cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra, ngón tay vừa chạm vào màn hình bấm một chuỗi số điện thoại, chỉ là không đợi có tiếng " Đô" vang lên, anh không ngần ngại mà cắt đứt.

Hừ nhẹ một tiếng, anh tùy ý ném túi giấy sang lên ghế sô pha ở bên cạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương