Dã Độ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 94: Trao đổi

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Tư Mạc Trì biết được yêu cầu vô lý của Đàm Ngự Sơn thì tức đến mức thở phì phò, nổi trận lôi đình ngay trong biệt thự Sơn Nguyệt Lâu.

“Hoang đường, đúng là hoang đường đến cùng cực!”

“Đàm Ngự Sơn có tư cách gì yêu cầu cháu rời khỏi nhà họ Tư?”

“Quá đáng!”

Ông ấy tức giận đến mức tay run rẩy, ném vỡ ly trà trong tay.

Tư Độ thản nhiên liếc nhìn mảnh vỡ trên đất, bất lực nói: “Chú, mỗi lần đến đây, chú luôn làm hỏng đồ của cháu, vợ tương lai của cháu rất thích ly trà đó.”

“Khương Bảo Lê tham tiền lắm, nếu cháu rời khỏi nhà họ Tư, con bé sẽ không đi theo cháu nữa đâu, không tin thì cứ thử xem!”

Tư Mạc Trì biết đánh rắn phải đánh dập đầu, “Chỉ khi có được gia sản bạc vạn thì con bé đó mới đi theo cháu.”

Tư Độ kiên nhẫn giải thích: “Chú không cần phải nóng giận như vậy, chỉ là không tham gia quản lý công việc của tập đoàn thôi mà, cháu vẫn sẽ ở lại phòng thí nghiệm, coi như làm nhà nghiên cứu của phòng thí nghiệm đi, mỗi tháng nhận lương, sẽ không ảnh hưởng đến các dự án nghiên cứu khoa học cốt lõi của công ty.”

Anh thực sự không thích việc kinh doanh và quản lý, so với cái đó, chỉ nghiên cứu trong phòng thí nghiệm hợp ý anh hơn.

“Sao có thể như vậy được?” Tư Mạc Trì giận đến mức gần như muốn bốc hơi, cứ đi đi lại lại trong nhà, “Đây chắc chắn là âm mưu của Đàm Ngự Sơn, âm mưu đuổi cháu ra khỏi tập đoàn nhà họ Tư! Cháu nghĩ xem, nếu cháu buông tay rồi thì ai quản lý công ty? Nếu tập đoàn nhà ta sụp đổ, chẳng phải là vừa lòng lão già đó sao?”

“Không có cháu, tập đoàn cũng không sụp đổ, An Nhàn rất thông minh, để em ấy học quản lý doanh nghiệp, chắc chắn em ấy sẽ làm rất tốt.”

“Cái con nhóc đó, cả lòng cả dạ đều đặt trong đoàn nhạc của nó rồi.” Tư Mạc Trì khuyên nhủ Tư Độ rất chân thành, “Tư Độ, cháu nghĩ xem, nếu cháu rời khỏi nhà họ Tư, không còn là người nắm quyền của tập đoàn nữa, cháu dựa vào cái gì mà xứng với con gái của Đàm Ngự Sơn? Người ta là thiên kim tiểu thư mà ở bên cháu được sao?”

Cuối cùng trong mắt Tư Độ cũng có chút dao động.

Đúng vậy, ngay cả bây giờ, anh vẫn không cảm thấy mình xứng với Khương Bảo Lê.

Nếu mất đi tất cả, vậy thì phải làm sao?

Tư Độ vẫn chưa nghĩ ra.

Mà Khương Bảo Lê nghe được tin này, còn kích động hơn Tư Mạc Trì gấp vạn lần.

Cô nói với Tư Độ, nếu anh thực sự nghe lời Đàm Ngự Sơn, từ bỏ tất cả những gì đã nỗ lực bao nhiêu năm thì cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Cô tuyệt đối không cho phép anh đồng ý với Đàm Ngự Sơn.

Thậm chí còn dùng việc “rời bỏ anh” để uy hiếp.

Cô không muốn Tư Độ từ bỏ tất cả vì mình.

Trong tình cảm đôi bên, nếu một bên đã trả giá tất cả cho bên kia thì cả đời còn lại chắc chắn sẽ phải thua thiệt.

Khương Bảo Lê đủ thông minh để biết, tình cảm mà có sự nợ nần… sẽ không vững vàng, cũng không bền lâu được.

Cô không muốn bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.

Hàn Lạc nghe được những chuyện này thì cười đến mức không ngậm được miệng.

“Thật không ngờ, Tư Độ cũng có ngày bị quay trên lò lửa đấy, đây có tính là báo ứng không nhỉ?”

Dù Tư Độ tự tin rằng không có tập đoàn nhà họ Tư thì anh vẫn có thể cho Khương Bảo Lê một cuộc sống tử tế. Nhưng Khương Bảo Lê phản đối kịch liệt như vậy, anh không thể làm theo ý mình được.

Đúng vậy, mất đi tất cả mà có được cô…

Chưa chắc cô sẽ thực sự vui vẻ.

Tư Độ chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt đẹp, anh ghét cơ thể mình, nhưng cơ thể đó lại muốn ở bên cạnh cô, thế nên anh phải nỗ lực không ngừng để tăng giá trị cho “cơ thể” đó.

Anh muốn cho cô có được sự giàu có vô tận, để cô không phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc cả đời.

Nghĩ đến đây, Tư Độ càng cảm thấy mình không thể tùy tiện đồng ý với Đàm Ngự Sơn như vậy.

Ngay khi mọi chuyện rơi vào bế tắc thì tin dữ ập đến.

Hôm đó, buổi hòa nhạc của Khương Bảo Lê sắp bắt đầu, cô đang chỉnh dây đàn ở hậu trường, chuẩn bị những bước cuối cùng, nào ngờ lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Thanh.

Trong điện thoại, giọng cậu bé rất yếu ớt, cậu nói với cô rằng mình đã nhập viện, muốn cô đến thăm một lần.

Vì đã có tiền lệ nên Khương Bảo Lê chỉ cảm thấy Thẩm Gia Thanh lại bị Thẩm Dục Lâu sai gọi điện cho cô.

Cho nên cô không lập tức đồng ý, chỉ nói buổi hòa nhạc của mình sắp bắt đầu, khi nào kết thúc sẽ đến thăm cậu sau.

Trong lúc biểu diễn, tâm hồn cô cứ như treo ngược cành cây.

Lúc hạ màn, tiếng vỗ tay như sấm, tim Khương Bảo Lê đập càng lúc càng nhanh, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Cô thay quần áo rồi vội vã ra khỏi phòng trang điểm, khi gọi lại cho Thẩm Gia Thanh thì người nghe máy lại là Thẩm Dục Lâu.

“Lê Bảo, Gia Thanh vừa được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu.”

Vừa nghe xong câu đó, Khương Bảo Lê suýt làm rơi điện thoại.

Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng máy theo dõi, cũng không nghe thấy tiếng của Thẩm Gia Thanh.

Cô thậm chí còn nghi ngờ, liệu đây có phải lại là âm mưu của Thẩm Dục Lâu hay không.

“Anh lừa tôi, Thẩm Dục Lâu.”

“Anh không lừa em, hiện tại anh đang ở bệnh viện tư nhân Nhân Thụy, phòng 208, em đến thăm thằng bé đi.”

Khương Bảo Lê vừa đi vừa vẫy taxi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai ngày trước vẫn còn khỏe mà! Anh đã làm gì nó?”

“Anh không làm gì cả, bác sĩ chẩn đoán là suy thận cấp.”

Trong khoảnh khắc đó, Khương Bảo Lê không dám tin tai ương như vậy lại giáng xuống người Thẩm Gia Thanh.

Cô vội vã bắt taxi đến bệnh viện.

Nửa tiếng sau, Khương Bảo Lê gặp Thẩm Dục Lâu.

Anh ta dựa vào tường, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, cằm lún phún râu xanh.

“Lê Bảo, đừng lo lắng, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch rồi, thằng bé vẫn đang hôn mê.”

Khương Bảo Lê lướt qua anh ta, đến trước phòng bệnh ICU rồi nhìn qua cửa kính thăm bệnh, đúng là Thẩm Gia Thanh vẫn đang hôn mê.

Cơ thể nhỏ bé của cậu lọt thỏm trong tấm ga trắng, mũi cắm ống thở.

Toàn thân cậu bé phù nề hơn rất nhiều so với lần gặp trước.

Đường cong trên máy theo dõi tim vẫn nhích lên từng nhịp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng dao động…

“Sao đột nhiên lại suy thận cấp?”

“Bác sĩ nói là bệnh thận nguyên phát, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ. Bây giờ chúng ta chỉ biết cố gắng hết sức để điều trị thôi, anh hứa với em, anh sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện gì đâu.”

Nhìn vẻ bình tĩnh của Thẩm Dục Lâu, Khương Bảo Lê lại muốn chất vấn, muốn hét lên, muốn tát cho anh ta vài cái!

Nhưng cô không làm gì cả, cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, toàn thân mềm nhũn.

Cô không muốn bất kỳ ai bên cạnh mình ngã bệnh.

Hồi nhỏ, cô đã từng chứng kiến các cô, dì tốt bụng trong làng chài nhỏ bé, vì bệnh tật không được chữa khỏi mà lần lượt rời bỏ cô, rời bỏ thế gian này…

Bệnh tật và cái chết quá đỗi sắc bén và chân thực đối với cô.

Cả đêm đó, Khương Bảo Lê ở lại bệnh viện, túc trực bên cạnh Thẩm Gia Thanh đang hôn mê.

Cô thấy rất mệt mỏi, buồn ngủ rũ rượi, nhưng cô không dám nhắm mắt.

Cô cầm chiếc cốc không để ra hành lang lấy nước.

Thẩm Dục Lâu đưa cho cô một cốc nước ấm, nhưng cô không nhận.

“Nó mắc bệnh này, anh sống cùng nó, sao lại không phát hiện ra?” Mắt cô đầy tơ máu.

“Em biết đấy, dạo này… anh rất bận.”

“Anh bận đối phó với Tư Độ.” Khương Bảo Lê giận dữ liếc nhìn anh ta, “Anh có thực lòng quan tâm đến em trai mình không? Anh hoàn toàn không để ý đến nó, nhưng từ nhỏ nó đã yêu quý anh đến vậy mà!”

Dường như cô muốn trút tất cả nỗi đau và oán hận lên người Thẩm Dục Lâu.

Thẩm Dục Lâu không tranh cãi với cô, chỉ im lặng một lát rồi nói: “Em biết đấy, Thẩm Gia Thanh là con trai của kẻ thù tôi.”

“Nó là con trai kẻ thù anh, nhưng cũng là em trai ruột của anh.” Khương Bảo Lê thấy ngực mình nghẹn lại, lòng đau nhói, “Nếu anh cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho nó, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ đưa nó đi!”

Cô luôn biết Thẩm Dục Lâu không thích Thẩm Gia Thanh, dù cậu bé có cố gắng hết sức để lấy lòng người anh này.

Thẩm Dục Lâu luôn lạnh nhạt, không có chút tình cảm anh em nào với cậu bé.

Đôi khi trái tim anh ta cứng rắn như đá vậy.

“Anh không thấy mình tệ trong việc chăm sóc thằng bé, chẳng lẽ anh gây ra bệnh này cho nó sao?” Thẩm Dục Lâu bị Khương Bảo Lê chất vấn nên vừa tủi thân vừa tức giận, “Em dựa vào cái gì mà trách anh? Cứ như anh làm gì cũng sai vậy, tất cả những gì anh làm đều là vì em mà.”

“Thôi đi Thẩm Dục Lâu, tôi không cần, anh đừng có tự mình đa tình nữa.”

Khương Bảo Lê không muốn để ý đến anh ta nữa, cô quay người bước vào phòng bệnh dành cho người nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Trong phòng bệnh, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thẩm Gia Thanh, hy vọng cậu bé có thể mở mắt ra vào giây tiếp theo.

Nhưng mãi vẫn không đợi được.

Cuối cùng cô không gắng gượng được nữa nên gục xuống giường bệnh, ngủ thiếp đi.

Khi ý thức mơ hồ, cô vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thẩm Gia Thanh.

Thẩm Dục Lâu đắp cho cô một chiếc chăn nhỏ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô, anh ta khẽ khàng chạm vào má cô, nhưng lại không dám chạm mạnh.

Anh ta nhìn cô, đáy mắt… tràn đầy sự quyến luyến bệ.nh h.oạn.

“Em biết đấy, vì em, anh nguyện làm bất cứ điều gì.”

“Dù có phải… chết.”

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ bước vào phòng bệnh làm Khương Bảo Lê giật mình tỉnh giấc, chiếc chăn rơi xuống đất.

Cô không kịp chỉnh trang, vội vàng đứng dậy: “Bác sĩ, tình hình của Gia Thanh thế nào rồi?”

Vẻ mặt của bác sĩ rất nghiêm trọng: “Thận của Thẩm Gia Thanh đang suy yếu rất nhanh, cần phải tiến hành phẫu thuật ghép thận ngay lập tức, nếu không… nhiều nhất chỉ cầm cự được nửa tháng.”

Khương Bảo Lê chẳng chút do dự đề nghị tiến hành xét nghiệm để xem thận của mình có phù hợp hay không..

Tuy nhiên, bác sĩ lại lắc đầu rồi nói với cô: “Thẩm Gia Thanh có nhóm máu Rh âm hiếm gặp, còn gọi là máu gấu trúc, tỷ lệ hòa hợp thận thông thường cực kỳ thấp, trừ khi là người thân…”

“Ý là… thận của người bình thường gần như không thể hòa hợp được, chỉ có thể là người thân sao?”

“Cũng không nhất định, nhưng xác suất quả thực rất thấp.” Giọng bác sĩ nặng nề hơn hẳn, “Cho nên, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý.”

Lời này vừa thốt ra chẳng khác nào sét đánh ngang tai…

Ánh mắt Khương Bảo Lê chạm phải Thẩm Dục Lâu vừa bước ra từ phòng lấy máu.

Tay áo anh ta xắn lên vẫn chưa thả xuống, trên cánh tay rắn chắc ấn một miếng bông gòn: “Tôi đã gọi điện cho Thẩm Chân Chân rồi, nhưng cô ta từ chối.”

Khương Bảo Lê đã đoán trước được nên không nói gì thêm.

Đó là em trai ruột của Thẩm Chân Chân, nhưng có cứu hay không… Là quyền tự do của cô ta.

Thẩm Dục Lâu an ủi: “Anh cũng là nhóm máu Rh âm, đừng lo lắng, đợi kết quả xét nghiệm rồi sẽ biết.”

Khương Bảo Lê không đáp lời.

Trong lúc chờ đợi, Tư Độ vội vã chạy đến.

Khương Bảo Lê nhìn thấy anh, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được nữa: “Gia Thanh có nhóm máu gấu trúc, tất cả các nguồn tạng hiện có trong bệnh viện đều không phù hợp, không biết phải làm sao nữa, nếu không tìm được thận phù hợp, thằng bé có thể phải chết, nó còn trẻ như vậy mà.”

Cô đưa tay quệt ngang mặt, nước mắt càng lau càng rơi nhiều, “Tư Độ, phải làm sao bây giờ? Nếu có thể, em cũng muốn hiến thận cho thằng bé, nhưng của em không phù hợp… thằng bé sẽ chết mất…”

Tư Độ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, giọng nói đầy dịu dàng: “Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ không để con chó hoang nhỏ đó chết đâu.”

Anh lau nhẹ đôi má đã ướt đẫm nước mắt của cô, kiên nhẫn an ủi, “Mosen có nguồn lực y tế trên toàn thế giới, anh sẽ tìm cách, nhất định sẽ có thận phù hợp.”

Vòng tay anh ấm áp và mạnh mẽ biết bao, Khương Bảo Lê tựa đầu vào vai anh, cảm xúc dần bình tĩnh trở lại.

Tư Độ nhẹ nhàng vuốt dọc lưng cô, như đang an ủi một con vật nhỏ đang bị hoảng sợ: “Anh hứa với em, anh sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện gì đâu.”

Ở đầu kia hành lang, Thẩm Dục Lâu im lặng nhìn hai người họ.

Đáy mắt âm u khó dò.

Rất nhanh sau đó, kết quả xét nghiệm có rồi.

Mức độ phù hợp của Thẩm Dục Lâu và Thẩm Gia Thanh rất cao, còn các nguồn thận hiện có của bệnh viện đều thất bại.

Thẩm Dục Lâu cúi đầu nhìn dữ liệu báo cáo, anh ta lật từng trang, xem xét rất kỹ lưỡng.

Bác sĩ nói, nếu tiến hành ghép thận ngay lập tức thì tỷ lệ sống sót của Thẩm Gia Thanh là tám mươi phần trăm.

Thẩm Dục Lâu im lặng, Khương Bảo Lê cũng im lặng.

Cô quay người bước đến phòng bệnh ICU, nhìn cậu bé da dẻ xanh xao trên giường qua lớp kính.

Cậu bé còn nhỏ như vậy, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu…

Thẩm Dục Lâu đi đến bên cạnh Khương Bảo Lê, giọng nói trầm xuống: “Đừng lo lắng, anh sẽ không để thằng bé chết đâu, anh sẽ cứu nó.”

“Là vì tôi sao?” Khương Bảo Lê mắt đỏ hoe, nghẹn giọng hỏi.

Thẩm Dục Lâu gật đầu: “Anh không phải thánh nhân, anh cũng có lòng riêng của mình, nó là con trai kẻ thù của anh, nhưng lại là đứa em trai quan trọng mà em xem như người thân.”

Ánh mắt anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại như sấm rền.

“Anh cứu nó, đổi lại em rời khỏi Tư Độ, quay về bên anh.”

Khương Bảo Lê lảo đảo một bước, như bị ai đó đâm một nhát dao vào ngực.

Ánh mắt của cô sắc bén đến mức dường như có thể gi.ết ch.ết anh ta ngay tức khắc.

Thẩm Dục Lâu bình tĩnh đón nhận ánh mắt ấy, thậm chí khóe miệng còn hơi cong lên.

Anh ta cười khổ, vì anh ta biết, Khương Bảo Lê hận mình đến chết.

Nhưng không sao cả, chỉ cần cô có thể thay đổi ý định và rời khỏi Tư Độ, thì dù cô có hận anh ta đi chăng nữa, anh ta vẫn cam lòng.

“Mạng của Thẩm Gia Thanh, và Tư Độ…” Anh ta nói từng chữ một, “Em chọn một đi.”

Ở khúc quanh cầu thang, Tư Độ đang xách hộp cơm giữ nhiệt đứng trong bóng tối không có chút ánh sáng.

Thân hình cao lớn thẳng tắp, giống như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu, lung lay sắp rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương