Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Nghe phiên bản audio của truyện:

766. Nó có hơi lớn hơn một chút.

Uyên Xích Hà lại tiếp tục thấy một trụ đá nữa. 

Đúng là người lùn chưa từng nao núng khi làm bất cứ chuyện gì.

Thiên Độn Kiếm đâu phải một thanh kiếm bình thường. 

Đây là một trong những pháp bảo mà Kiếm Tiên Lữ Động Tân đã tạo ra khi đạt tới cảnh giới Đắc Vật. 

Thế nên chỉ cần chạm nhẹ thôi thì có là thứ gì cũng bị chém đứt. 

Vậy mà kiếm linh ấy lại chẳng thể để lại vết xước nào trên trụ đá chứa đựng Linh Khí của Sáng Thế Thần. 

Cửu Thiên Kiếm Linh có thể đập nát được trụ đá kia không nhỉ? 

Không thử thì làm sao biết được kết quả. 

Duy chỉ có một vấn đề.

Cậu không biết được thời điểm chính xác mà Cửu Thiên Kiếm Linh sẽ phải phá vỡ Thiên Môn. 

Lỡ như sơ ý chọn sai thời điểm, thì trụ đá vẫn sẽ y nguyên như thế thôi.

‘Nhưng mà sao tỷ ấy lại nhấn mạnh về một tiếng mỗi ngày nhỉ?’

Uyên Xích Hà đột nhiên thắc mắc.

Tỷ ấy vốn là người thông thạo Kì Môn Trận Pháp, nên ắt hẳn phải có lý do gì đó. 

“Rốt cuộc là gì vậy? Phải có cách xử lí được nó chứ?”

Uyên Xích Hà tự vấn rồi tự đáp

Đầu tiên, Cửu Thiên Kiếm Linh phải đến được nơi cần đến  Sau đó là phá vỡ Thiên Môn. 

Uyên Xích Hà gật đầu rồi giơ cả hai tay lên trời. 

Vù vù vù vù!

Chín thanh kiếm khổng lồ xuất hiện bao vây trên đỉnh Viên Đức Sơn. 

Đa phần những đệ tử còn sót lại ở tông sơn đều là Lão Sư và Phương Sĩ. 

Bọn họ đều ít ỏi kinh nghiệm, thế nên khi bọn họ chứng kiến Cửu Thiên Kiếm Linh của Đại Tông Sư thì cả tông môn náo động hẳn. 

Tuy nhiên, Cửu Thiên Kiếm Linh lại biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 

Cửu Thiên Kiếm Linh cứ xuất hiện, rồi lại tan biến. 

Thế nên dù cho có là chuyện đáng ngạc nhiên đến mức nào, thì cứ lặp đi lặp lại sẽ khiến nó trở nên quen thuộc. 

Thời gian dần trôi, cả Lão Sư lẫn Phương Sĩ đều chẳng còn quan tâm. Bọn họ thi thoảng chỉ liếc nhìn vô cảm chứ chẳng phản ứng gì khác. 

Uyên Xích Hà cứ triệu hồi Cửu Thiên Kiếm Linh ở đỉnh Viên Đức Sơn từ sáng đến khuya. 

Cậu liên tục triệu hồi Cửu Thiên Kiếm Linh trong năm ngày liên tục, âu cũng là để luyện cách để triệu ra Cửu Thiên Kiếm Linh đến nơi cậu muốn. 

***

Ngày hai mươi tháng chín.

Vẫn như mọi ngày, Uyên Xích Hà luyện tập với Cửu Thiên Kiếm Linh trên đỉnh Viên Đức Sơn từ sáng sớm đến chạng vạng. 

Vù vù vù vù. 

Cửu Thiên Kiếm Linh xuất hiện cách Đức Hữu Phong chừng ba trăm trượng. 

Dù khoảng cách đã tăng gấp chục lần so với ngày đầu luyện tập, nhưng Uyên Xích Hà vẫn chẳng hề hài lòng. 

Với tốc độ thế này thì không biết tới tháng mười liệu cậu có đạt tới mười lý không đây? (khoảng 4km)

Nghĩ đến Thiên Môn của các tông môn rải rác khắp Cửu Châu, lòng cậu như thắt lại. 

“Hầy!”

Cậu không hiểu tại sao Nam Cung Nhiên lại nói chắc chắn về việc không thể thực hiện được ngay cả khi đạt tới cảnh giới Chân Thần như thế. Tuy nhiên, cậu đặt niềm tin tuyệt đối vào Nam Cung Nhiên. 

Nàng đã nói có thể thì điều đó sẽ xảy ra. Không, cậu phải làm cho nó xảy ra. 

Uyên Xích Hà lại triệu hồi Cửu Thiên Kiếm Linh. 

Ngay lúc định thu lại, Uyên Xích Hà gục xuống vì chóng mặt. 

Có vẻ như việc sử dụng Cửu Thiên Kiếm Linh liên tục trong nhiều ngày qua đã khiến cơ thể cậu tổn hại. 

Dù chỉ là phóng ra rồi thu vào nhưng nó tiêu tốn khá nhiều tâm lực. 

Vừa gục xuống, Uyên Xích Hà liền ngồi khoanh chân và thiền. 

Thế gian vừa đắm chìm trong sắc đỏ của ánh hoàng hôn, Uyên Xích Hà lim dim đôi mắt và cũng đi vào cõi vô thức. 

Khi đạt tới trạng thái Vô Ngã Nhất Thể, Uyên Xích Hà lại nhận ra một điều. 

Cậu không thể đứng ở Thiên Địa Tông mà gửi Cửu Thiên Kiếm Linh đến tám tông môn còn lại ở Cửu Châu. 

Dù cậu có tập luyện gian khổ thế nào, thì Cửu Thiên Kiếm Linh cũng không thể thoát được khỏi Hán Sơn Châu này. 

Mà gửi được thì vẫn còn một vấn đề. 

Để gửi Cửu Thiên Kiếm Linh chính xác nhất, cậu cần xác định rõ vị trí của Thiên Môn. 

Thế nên chỉ việc gửi Cửu Thiên Kiếm Linh đi cũng chẳng giúp ích được gì cả. Uyên Xích Hà phải tự mình đến nơi thôi. 

Biết đâu khi thi triển Cửu Long Phiên Thân, cậu lại biến thứ bất khả thi này thành điều có thể thì sao. 

Chín tông môn, Cửu Long Phiên Thân có thể giúp di chuyển trong không gian, Cửu Thiên Kiếm Linh có thể khiến cả vạn thần ngưỡng phục. Nghĩ đến đây thôi, cậu cảm giác được có thứ gì đó đã tụ về. 

‘Chậc! Từ giờ phải thay đổi thứ tự rồi.”

Thay vì gửi Cửu Thiên Kiếm Linh đi, cậu phải tự gửi mình đến nơi bằng Cửu Long Phiên Thân. 

Thế còn khả thi hơn là gửi Cửu Thiên kiếm Linh đến Cửu Châu này. 

Uyên Xích Hà niệm khẩu quyết của Cửu Long Phiên Thân. 

Việc thay đổi lập tức đem lại kết quả. 

[Cửu Long Phiên Thân Vô Sở Tung Lai Diệc Vô Sở Khứ]

Lồng ngực cậu đột nhiên nhoi nhói. 

Bỗng có tiếng la hét từ xa cắt ngang dòng suy nghĩ của Uyên Xích Hà. 

Uyên Xích Hà chầm chậm mở mắt. 

Một kẻ chẳng giúp ích được gì cho cuộc đời của cậu, tức các chủ Thiên Thuỷ Các Khốc Phận Triều Lão Tổ đang hớt ha hớt hải chạy lại. 

“Đại Tông Sư!”

Uyên Xích Hà định không trả lời lại, nhưng rồi cũng phải lên tiếng. 

“Sao đấy nữa?”

“Hoàng gia An Kiệt Lạc Tư gửi sứ giả đến đây ạ.”

“Chậc chậc!”

Uyên Xích Hà tặc lưỡi. 

Tu hành giả của tông môn lại gây náo loạn đến thế chỉ vì thấy sứ giả của hoàng gia Thiên Giới tới thôi sao?

“Hắn đang ở đâu?”

“E là Bát Văn Các không đảm đương nổi nên ta đã để bọn họ tới Quân Lâm Điện. Đại Tông Sư gần đây cũng có tới Thiên Vực rồi mà.”

Uyên Xích Hà gật đầu như thể đã hiểu. 

Cái khác thì không tính vào, nhưng việc dẫn sứ giả hoàng gia An Kiệt Lạc Tư tới Quân Lâm Điện là một điều vô cùng đúng đắn. 

Bát Văn Các nằm ngay lối vào Viên Đức Sơn, nhưng Quân Lâm Điện thì nằm khá gần với Thiên Vực. 

“Được rồi. Dẫn đường cho ta.”

“Vâng vâng.”

Khốc Phận Triều Lão Tổ cúi đầu.

Uyên Xích Hà lại khá hài lòng với thái độ cung kính này của Khốc Phận Triều Lão Tổ.

***

Quân Lâm Điện. 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch đứng dậy ngay khi thấy Khốc Phận Triều Lão Tổ quay trở lại với một chàng trai trẻ lạ mặt. 

Dù được gọi là hiền giả của Sanh Hữu Thiên, nhưng An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch vẫn chẳng thế sánh bằng Đại Tông Sư. 

Khốc Phận Triều Lão Tổ nhanh chóng giới thiệu An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch cho Uyên Xích Hà. 

“Đại Tông Sư, vị này là sứ giả của hoàng gia An Kiệt Lạc Tư tên là An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch. Ở Thiên Giới ngài ấy được xưng tụng là bậc hiền giả của Sanh Hữu Thiên.”

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch cúi đầu trước Uyên Xích Hà. 

Trong lịch sử Thiên Giới, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch là Thiên Tộc thuộc hoàng gia đầu tiên đã cúi đầu trước nhân loại. 

“Thật hân hạnh khi được diện kiến ngài. Những chiến tích mà Đại Tông Sư đã đạt được trong đại chiến vừa qua chắc chắn sẽ tồn tại mãi trong lòng dân chúng.”

“Không. Đừng có làm lớn chuyện thế chứ.”

Uyên Xích Hà đi tới và ngồi xuống đối diện với An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch. 

Khốc Phận Triều Lão Tổ lặng lẽ lui đi. 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch lên tiếng trước. 

“Ta nghe khá nhiều tin đồn về Đại Tông Sư, nhưng đúng thật là ngài trông trẻ hơn ta nghĩ rất nhiều. Chẳng lẽ ngài biết cách cải lão hoàn đồng sao?”

“Làm gì có. Ngài cứ nói chuyện thoải mái đi.”

Uyên Xích Hà mỉm cười với An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch. 

Ông ta có vẻ lớn tuổi nhất trong số những người lẫn Thiên Tộc mà Uyên Xích Hà đã gặp qua. 

‘Chẳng thể đoán được bao nhiêu tuổi nữa?’

Nghĩ đến các Tông Sư từng sống hơn vạn năm, Uyên Xích Hà lại rùng mình. 

Các Thiên Tộc còn sống lâu hơn nhân loại nhiều. 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch mỉm cười đáp lại như thể đoán được Uyên Xích Hà đang nghĩ gì. 

“Không đâu. Ở thế giới này thì tuổi tác cũng chỉ là một con số mà thôi. Tuổi càng lớn thì ngược lại càng phải dễ bị xem nhẹ và là đối tượng dễ bị cắn xé.”

“Cả Thiên Tộc cũng như thế sao?”

“Nghiêm trọng hơn cả nhân loại đấy chứ.”

Uyên Xích Hà đột nhiên nhớ tới Quang Minh Chân Thiên rồi gật đầu. 

Dù cũng là Thiên Tộc nhưng Quang Minh Chân Thiên lại có vài phương diện còn tàn ác hơn cả nhân loại. 

‘Ngẫm lại thì có vẻ Quang Minh Chân Thiên khá im hơi lặng tiếng nhỉ? Không biết hắn ở cái xó nào nữa.’

Mà có ở đâu thì Quang Minh Chân Thiên cũng chẳng làm được thứ gì tốt đẹp. 

Trong lúc Uyên Xích Hà còn nghĩ ngợi về Quang Minh Chân Thiên, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ cỡ bằng lòng bàn tay lên bàn. 

“Đây là quả của cây sinh mệnh mà Đại Tông Sư đã yêu cầu.”

Uyên Xích Hà mở hộp ra rồi nhẹ nhàng đóng lại. 

Dù đã thấy trong sách, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ở ngoài nên Uyên Xích Hà cũng chẳng biết nói gì. 

Cậu muốn đòi thêm cả chú pháp của Mã Cáp Đạt nhưng lại không dám mở lời. 

Trong lúc vẫn còn đang do dự, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch lấy ra một phong thư. 

“Đây là bảo chứng thư của hoàng gia An Kiệt Lạc Tư đảm bảo thứ trong rương là quả của cây sinh mệnh. Ngài có thể mở ra để xác nhận.”

Uyên Xích Hà cầm lấy phong thư với vẻ mặt căng thẳng. 

Đúng là hiền giả của Sanh Hữu Thiên, làm chuyện gì cũng không có sơ hở nào. 

Nghe có vẻ vô liêm sỉ, nhưng Uyên Xích Hà muốn đánh liều một phen. 

“Thực ra ta quên mất một đề nghị. Ngài có muốn nghe thử không?”

“Đương nhiên rồi. Đại Tông Sư muốn đề nghị gì thế?”

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch khó chịu trước lòng tham vô đáy của nhân loại nhưng lại không để lộ ra. 

“Khi đồng hành với Viễn Chinh Quân của Thiên Giới ta đã rất ghen ty một thứ. Ngài có biết gì về Mã Cáp Đạt không? Việc lôi một thứ ra từ giữa không trung nghe thật tuyệt nhỉ?”

Nghe thấy mong muốn của Đại Tông Sư, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch mặt tối sầm lại. 

“Thưa Đại Tông Sư, thứ lỗi cho ta nhưng ta không nghĩ mình có thể chấp nhận được lời đề nghị này. Chú pháp của Mã Cáp Đạt là thứ bị cấm để lộ ra ngoài. Nếu ngài quan tâm tới chú pháp của Thiên Giới thì ngài thấy sao về chú pháp Thiên Phạt?”

“Ta không quan tâm về chú pháp Thiên Giới. Ta chỉ muốn học Mã Cáp Đạt mà thôi.”

“Nhưng Mã Cáp Đạt chịu sự quản lí bởi quy định chặt chẽ từ bảy hoàng gia…”

“Ta không định nói ra rồi, nhưng có một Thiên Tộc đã tìm tới ta trước ngài Ái Tháp Lịch đây. Bọn họ giới thiệu mình là hoàng tộc của hoàng gia Phổ Lệ Tháp thì phải.”

“Hừm! Hoàng gia Phổ Lệ Tháp đã nói gì thế?”

“Bọn họ nói sẽ cho ta mọi thứ, thế nên cứ liên lạc với bọn họ khi đàm phán với hoàng gia An Kiệt Lạc Tư thất bại.”

“Hừ! Bọn họ dám để mắt tới thần khí của hoàng gia khác sao… Đúng là làm chuyện mất mặt trước Đại Tông Sư rồi.”

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch quan sát sắc mặt của Đại Tông Sư. 

Nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và vẻ mặt điềm tĩnh của Uyên Xích Hà, hẳn là cậu không hề nói dối. 

Cũng phải. Xét đến những chuyện mà hoàng gia Phổ Lệ Tháp đã làm thì đây chẳng phải thứ quá bất ngờ. Cân nhắc một lúc, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch hỏi lại để xác nhận. 

“Thứ ngài muốn chỉ có Mã Cáp Đạt thôi đúng chứ?”

Xét về khía cạnh này, Thiên Tộc với nhân loại thật giống nhau. 

“Ta không quan tâm những thứ khác cho lắm.”

“Vậy thì ngài hãy viết một bản cam kết đi.”

“Cam kết á?”

“Đúng thế. Hãy viết giấy cam kết đã nhận được quả của cây sinh mệnh và sẽ trả lại Bì Nạp Khắc A Tư Đặc Lạp.”

Vì chẳng phải chuyện bịa đặt nên Uyên Xích Hà không ngần ngại về việc xác nhận đó. 

“Rồi sao nữa?”

“Chỉ cần trả lại Bì Nạp Khắc A Tư Đặc Lạp cho ta là được.”

Uyên Xích Hà lập tức giao ra. 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch lập tức cất giữ cây cung vào kho chứa được tạo ra từ chú pháp Mã Cáp Đạt của mình. 

“Giao dịch giữa hoàng gia An Kiệt Lạc Tư và Đại Tông Sư đã chính thức kết thúc. Ngài hãy đưa tay ra đi.”

Uyên Xích Hà đưa tay lên bàn, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch liền đặt tay mình lên. 

“Hãy niệm chú ‘Mahadam Hamar Damon thầm trong tim rồi nghĩ về nhà kho không gian của riêng Đại Tông Sư.”

Uyên Xích Hà làm theo ngay. 

Vừa nghĩ đến nhà kho không gian trong đầu rồi niệm, lòng bàn tay của An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch và Uyên Xích Hà chạm vào nhau. 

Uyên Xích Hà giật mình cố rút tay ra, nhưng chúng đã dính vào nhau như thể là một. 

nhà kho không gian lâp tức· hiện ra trước mắt cậu. 

Đây chính là nhà kho ở Ngoạ Long Trang đã giam giữ cậu mười năm trời. 

Uyên Xích Hà kinh ngạc, An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch cũng buông tay. 

An Kiệt Lạc Tư Ái Tháp Lịch nói với chàng trai đang bày ra vẻ mặt đau khổ. 

“Chú pháp của Mã Cáp Đạt phải được truyền trực tiếp thế này. Vậy nên trước giờ chỉ có Thiên Tộc truyền cho nhau mà thôi. Đại Tông Sư đã thấy gì thế?”

“Một nhà kho.”

“Đó chính là Mã Cáp Đạt của Đại Tông Sư đấy. Thường thì Mã Cáp Đạt có kích thước chỉ cỡ này. Còn nhà kho của Đại Tông Sư có dáng vẻ thế nào nhỉ?”

An Kiệt Lạc Tư dang tay ra một khoảng mô tả lại độ rộng.

Lý do mà Thiên Tộc chỉ đem theo ái binh là vì nhà kho của bọn họ bị giới hạn kích thước. 

“Nó có hơi lớn hơn một chút.”


Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương