Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
Chapter 250 Giá cả kinh người.

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 250: Giá cả kinh người.

"Nếu cậu nói, chỉ cần không phải sủng thú cấp một là được, vậy con này của tôi là cấp ba đấy, cậu xem đó mà làm đi!"

Thanh niên đưa tay mở triệu hoán không gian, từ bên trong nhảy ra một con Diễm Vĩ Khuyển. Đây là sủng thú cấp ba tương đối thường gặp, chỉ có huyết thống cấp bốn, thuộc về chủng loại hơi kém trong sủng thú trung đẳng.

Chẳng qua Diễm Vĩ Khuyển này tốt ở chỗ có tính công kích mạnh, lực chiến đấu trong phạm vi cùng cấp cũng tương đối nổi bật, hơn nữa còn trung thành, dễ dàng thuần phục, rất dễ dàng bồi dưỡng được tình cảm với chủ nhân.

Không nên xem thường độ trung của thành sủng thú này. Lúc nguy nan, sủng thú có độ trung thành cao thậm chí sẽ vì chủ nhân mà chịu chết.

Mà độ trung thành hơi thấp, một số sủng thú hung ác ngang ngược có khả năng sẽ lâm trận phản bội chạy trốn.

Nhìn thoáng qua Diễm Vĩ Khuyển trên mặt đất đang mờ mịt nhìn xung quanh, Tô Bình thu hồi ánh mắt, nói: "Không có vấn đề, đào tạo chuyên nghiệp, 1 triệu, giao tiền đi."

Thanh niên hơi cười lạnh, dùng máy truyền tin chuyển 1 triệu tinh tệ cho Tô Bình.

Nghe được tiếng thống báo, Tô Bình biết 10 000 năng lượng đã thu vào sổ sách, cũng lười nhác so đo với người này làm gì. Dưới tình huống danh tiếng chưa mở ra, bị chất vấn thế này cậu cũng có chuẩn bị tâm lý rồi.

"Tiểu Đường, tới dẫn sủng thú đi." Tô Bình gọi Đường Như Yên ở phía xa.

. . .

"Cái nơi hang cùng ngõ hẽm gì đây, vậy mà không ai nhận ra bản tiểu thư? !"

Nơi xa, Đường Như Yên đang mặt đầy oán hận mà nhìn mọi người xung quanh.

Cô phát hiện những gia hỏa vào cửa này lại không có một người nào nhận ra cô. Hơn nữa đại đa số bọn họ đều không nhìn về phía cô nhiều lắm, lực chú ý đều bị  JoAnna ở bên khác hấp dẫn mất.

Xét về giá trị nhan sắc, cô cảm giác mình đã bị nghiền ép đến nát nhừ rồi.

Trước kia lúc ra khỏi cửa, cô đều dựa vào giá trị nhan sắc và khí chất tu luyện xuất sắc của mình, nghiền ép các cô gái khác, nhưng lần này lại ngược lại.

Tức giận!

Cô đang hầm hầm bực bội, nghe tiếng Tô Bình gọi, oán giận giậm chân một cái, đi tới.

"Anna, cô đi phòng sủng thú đi." Tô Bình gọi Kiều An Na bên kia, bảo cô ấy phụ trách tình huống trong phòng sủng thú, đem việc tiếp đãi phía ngoài, tất cả đều giao lại cho Đường Như Yên.

Đường Như Yên và cửa hàng chưa có ràng buộc gì, không có cậu cho phép, không cách nào tiến vào phòng sủng thú, cũng không thể sử dụng một số công năng trong phòng sủng thú.

Mà Tô Bình không có ý định chiêu mộ Đường Như Yên làm nhân viên chính thức trong cửa hàng. Nguyên nhân rất đơn giản, tư chất của cô ta quá thấp.

Có Kiều Anna làm tham khảo, cấp bậc bày ở đó, dù Tô Bình có tìm nhân viên, yêu cầu thấp nữa cũng không thể thấp hơn Anna quá nhiều, cho nên cô Đường Như Yên này chỉ có thể thích hợp dùng làm nhân viên tạm thời, làm một vài công việc căn bản là được.  

"Vâng."

Anna nghe thấy tiếng Tô Bình, cô bỏ lại mấy tên đàn ông vo ve bắt chuyện bu quanh mình, xoay người đi vào trong phòng sủng thú ở phía sau.

Nếu không vướng bận quy tắc nhân viên cản trở, đối với mấy tên như con ruồi sâu kiến này, cô đã sớm một tát khiến tất cả đều thành tro bụi luôn rồi.

Đường Như Yên nhìn thấy Tô Bình muốn để mình dắt một con Diễm Vĩ Khuyển cấp ba, cô ấy liếc mắt, sủng thú cấp thấp như vậy, nhìn cô cũng chẳng muốn nhìn nhiều, giờ phút này lại còn phải chăm sóc nó.

Bị chèn ép bởi quyền uy của Tô Bình dùng, cô đành phải nhịn tính tình, dắt Diễm Vĩ Khuyển đến phía trước phòng sủng thú.

Diễm Vĩ Khuyển mặc dù đã được chủ nhân thông báo, nhưng khi thật sự phải tách ra với chủ nhân, nó vẫn lưu luyến không rời, tứ chi trì chặt xuống mặt đất, mặc kệ như thế nào cũng không chịu bước đi.

Đường Như Yên trong lòng đang tức giận, không nghĩ tới ngay cả một con chó cũng muốn làm mình thêm phiền, cô bỗng nhiên phóng xuất ra khí thế Tinh lực trong cơ thể, một cỗ uy hiếp cường đại cấp bảy từ trên người cô tiết ra.

Cặp mắt của cô giống hai cái bóng đèn sáng choang chữ Thập, tản ra sát cơ nồng đậm.

Ư ử. . .

Diễm Vĩ Khuyển bị dọa đến khẽ run rẩy, lông tơ run run, phát ra tiếng rên rỉ tủi thân dưới đất.

Thanh niên đang muốn thuyết phục  sủng thú của mình lần nữa, nhìn thấy Đường Như Yên bất chợt bộc phát ra khí thế cường đại, con ngươi anh ta co rụt lại, có chút giật mình. Lúc này anh ta mới đưa ánh mắt chuyển dời đến quần áo trên người cô gái bán hàng này, khi nhìn thấy diện mạo của đối phương, lập tức có vẻ thất thần.

Anh ta không nghĩ tới. . .

Chỉ một nhân viên phục vụ cũng có giá trị nhan sắc và thực lực mạnh như thế.

Vả lại, vẻ ngoài của Đường Như Yên chỉ có mười tám mười chín tuổi, tuổi tác tuyệt đối sẽ không lớn hơn anh ta.

"Khí thế này, chẳng lẽ là Chiến Sủng Sư cấp cao? !"

Thanh niên hơi kinh ngạc sợ hãi, không nghĩ tới chỉ một nhân viên phục vụ cũng đáng sợ như này. Quan trọng nhất là phục vụ viên này có tuổi tác và cảnh giới không khỏi quá yêu nghiệt rồi, đây tuyệt đối là thiên tài đấy nhá!

 Trong ấn tượng của anh ta, dạng người thiên tài này đều là người chúng tinh phủng nguyệt, sao lại có thể xuất hiện trong cửa hàng loại này, chớ nói chi là đang làm chân phục vụ chạy việc lặt vặt.

Ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

Thanh niên lắc đầu, cau mày.

Khoản thu đã tới sổ, Tô Bình cũng lười để ý tới thanh niên này, nói: "Không có nhu cầu khác thì ngày mai đến nhận về đi."

Ngụ ý, anh có thể phắn rồi.

Thanh niên hơi nhíu mày: "Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ đợi tới lấy."

Như quẳng lại một câu hung ác, anh ta quay người đi.

Rất nhanh, những người khác chen chúc đến trước mặt Tô Bình, mồm năm miệng mười hỏi thăm về chuyện trong cửa hàng, còn có người đang  hỏi thăm bát quái của Mục Sương Uyển.

Tô Bình nhìn đám người hỗn loạn, không thể làm gì khác hơn nói: "Tất cả xếp thành hàng, từng người lần lượt tới đi."

Lúc này, Đường Như Yên đem Diễm Vĩ Khuyển giao cho Kiều An Na cũng quay về rồi, Tô Bình nhìn qua đám người vẫn chen chúc như cũ, nói với Đường Như Yên: "Đi duy trì trật tự, bảo tất cả mọi người xếp hàng đi."

Khóe miệng Đường Như Yên hơi co rúm, không nghĩ tới mình đường đường là người nối nghiệp Đường gia, vậy mà thật sự bị Tô Bình xem thành một nhân viên phục vụ.

Cô hít một hơi thật sâu.

Nhẫn nhục!

Chịu đựng!

Từ trong hàng vạn đứa con trai của Đường gia đánh giết mà ra, khổ gì mà chưa ăn qua, có chút ấy thì tính là gì? Nhịn!

Hơn nữa, bây giờ Anna đã bị Tô Bình sắp xếp đến phòng sủng thú,  tất cả chuyện bên ngoài đều là cô phụ trách, đây chính là. . . Chuyện tốt nha!

Cô nghiêm mặt lại, lộ ra vẻ lạnh lùng lúc bình thường vẫn biểu lộ ra ngoài, tiến lên phía trước nói: "Các vị, mời xếp hàng, không được làm loạn trật tự."

Khi nói chuyện, cô cũng không thu liễm khí thế trên người mình, mặc dù Chiến Sủng Sư cấp bảy ở bên trong bí cảnh không được tính là gì, nhưng nơi này cũng không phải bí cảnh, mà là trong căn cứ thị. Cô đã sớm nhìn ra, những vị khách vào xem này, đại đa số đều là Chiến Sủng Sư cấp bốn năm, có vài người còn là Chiến Sủng Sư cấp hai cấp ba, thuần túy chỉ đến tham gia náo nhiệt đấy.

Đối phó với những người này, cô hoàn toàn có thể từ trên cao nhìn xuống.

Quả nhiên, theo khí thế lan ra, rất nhiều người đều bị Đường Như Yên làm kinh hãi, cũng chú ý tới cô.

Vừa nhìn một cái, lập tức không ít người vô cùng kinh ngạc.

Không nghĩ tới bên trong cửa hàng ngoại trừ vị thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp như thần tiên kia, vẫn còn có một người đẹp khác.

Mặc dù mỹ nữ này so ra kém hơn thiếu nữ tóc vàng, nhưng vẫn tính là xinh đẹp đấy nhé.

"Cô gái này khí thế thật mạnh!"

"Đây chắc không phải là Chiến Sủng Sư cấp sáu đấy chứ?"

"Chó má, tôi thấy không chỉ vậy đâu."

"Làm sao có thể, cô bé này thấy thế nào cũng chưa tới hai mươi tuổi, có thể đến cấp sáu cũng đã rất đáng sợ rồi."

Đám người đang chen chúc đến trước quầy đều bị chấn nhiếp, cũng không dám tùy ý chen đến trên quầy nữa. Khi bị Đường Như Yên chấn chỉnh lại, đều xếp thành hàng, người phía sau tới thấy trong cửa hàng có hàng ngũ, cũng tự giác đứng ở cuối hàng.

Khi quy tắc đã có, kẻ đến sau tự nhiên sẽ tuân theo.

. . .

"100 ngàn? ! !"

Một tên đàn ông mập lùn ở trước quầy nghe được lời Tô Bình nói, cặp mắt trợn to, suýt nữa tức giận đến mức nhảy dựng lên đụng đầu trúng trên quầy.

Tô Bình mặt không biểu tình: "Đào tạo bình thường 100 ngàn, chuyên nghiệp à, 1 triệu."

"1 triệu? !"

Tên đàn ông mập lùn hét càng to hơn, giống như có người đang cướp ví tiền của ông ta không bằng.

"Cậu đây là làm ăn hay là đoạt tiền đấy hả? Giá này của cậu so với cửa hàng lớn của người ta còn đắt hơn. Đùa gì vậy, trong cửa hàng của cậu là có đào tạo sư đứng đầu chắc?" Tên đàn ông mập lùn vừa sợ vừa giận nói.

"Cửa hàng tôi phục vụ đáng giá, cảm thấy đắt thì đi cửa hàng khác, thứ lỗi không phụng bồi." Tô Bình lãnh đạm nói.

Mập lùn tức giận trừng Tô Bình, bỗng nhiên quay người, hô: "Các vị nhìn đi, cái cửa hàng cướp của này, đào tạo một con sủng thú lại đến 100 ngàn, còn đào tạo chuyên nghiệp gì đó đến 1 triệu, moé nó đùa à, đây là đang cướp tiền!"

"100 ngàn?"

"Không phải chứ, đắt như thế?"

"Móa, giá cả cỡ này cũng hô được, cửa hàng sẽ không phải muốn đem tiền mời Mục Sương Uyển quảng cáo, lừa lại được từ trên người chúng ta đấy chứ?"

Trong hàng ngũ lập tức bàn tán, đều bị giá tiền này hù doạ.

Nếu như là những cửa hàng lớn nổi danh trong khu nội thành của căn cứ thị mở ra giá tiền này, đó cũng coi như hợp lý. Dù sao người ta có đại sư đào tạo tọa trấn, địa vị bày ra đó, tốn trên một triệu cũng phải đến hẹn trước.

Nhưng nơi này là địa phương nào?

Khu ổ chuột!

Hơn nữa còn không phải khu mới mở duy nhất trong khu ổ chuột, mà là một cái khu bị phá đến không thể rách nát vắng vẻ hơn.

Mở cửa hàng ở loại khu vực giá rẻ này, cũng dám muốn giá trên trời như vậy?

Một số người đang đứng xếp hàng đã lười xếp hàng tiếp, có người đang đứng ở bên cạnh hàng, xông tới chỗ quầy Tô Bình, hét lên: "Cậu là ông chủ à, giá tiền này là đang đùa gì thế, giải thích đi!"

"Đúng đấy, dựa vào cái gì mà đòi giá như vậy?"

"Cho rằng mời được minh tinh làm đại ngôn là có thể hốt một đống tiền trục lợi lớn về à, thật sự coi chúng ta là đồ ngốc hả!"

"Nhất định phải giải thích! Cái cửa hàng cướp giật của mày muốn làm bẩn danh dự Mục Sương Uyển, fan chúng ta sẽ là người đầu tiên không chấp nhận!"

"Đúng vậy!".

Tất cả hàng ngũ đều ồn ào, có vài người đứng trong hàng không nói chuyện, nhưng đều nhón chân nhìn, ôm tâm trạng xem náo nhiệt.

Một số người khác bởi vì là Fan hâm mộ được Mục Sương Uyển kêu gọi tới đây, đối với giá cả cỡ này cực kỳ tức giận. Đây thực sự là lợi dụng danh tiếng của Mục Sương Uyển để trục lợi, một khi truyền đi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thần tượng của họ!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương