Cửa Hàng Sủng Thú Siêu Thần
-
Chapter 243 Tinh Anh Liên Tái mở ra!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 243 : Tinh Anh Liên Tái mở ra!
"Đi thôi, ăn cơm trước."
Tô Bình đứng lên, lập tức cảm giác đói bụng. Bây giờ mẹ cậu cũng ở trên con đường này, giữa trưa cũng có thể về nhà ăn, ngẫm lại trong lòng có chút đắc ý, dù sao cũng tốt hơn ăn cơm ruồi bu ở ngoài.
Đi tới cửa, Tô Bình phát hiện Anna còn ngồi trên ghế không nhúc nhích, như không nghe thấy cậu nói, cậu nghi hoặc hỏi: "Còn ngồi đó làm gì, cô không đói bụng à, cùng đi thôi!"
Tô Lăng Nguyệt đi phía sau Tô Bình, mở to hai mắt nhìn. Cô nhìn Tô Bình mà không thể tưởng tượng nổi, nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt. Cô biết ngay mà, quả nhiên trong này có gian tình, mới quen nhau bao lâu thế mà dám quang minh chính đại mang về nhà ăn cơm, gặp cha mẹ.
Cô tức giận giậm chân một cái, đẩy Tô Bình mở cửa mà ra. Kỳ thật cô muốn đóng sầm cửa lại, nhưng cửa gỗ quá lớn, cô không thể lay chuyển, chỉ có thể đập một cái biểu đạt tâm tình của bản thân lúc này.
Tô Bình nhìn hành động của cô không hiểu gì cả, có bệnh à?
"Đi, còn phát ngốc cái gì?" Nhìn thấy Anna vẫn còn ngồi đó, Tô Bình tức giận nói.
Anna ngẩn người: "Tôi cũng đi sao?"
"Nói nhảm, không ăn no làm sao có sức lực làm việc cho tôi, tôi cũng đâu phải loại ông chủ bóc lột bữa ăn của nhân viên." Tô Bình liếc mắt nói.
Anna nhíu mày, nghe Tô Bình nói vậy nàng cũng cảm giác có chút đói bụng.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi trà chiều ngon tuyệt do Thánh Liên làm cùng thịt rồng nướng dầu do đầu bếp đứng đầu Thần Vực chế biến.
Ngẫm lại nước bọt như muốn chảy ra.
Nàng nuốt nước bọt, đứng dậy, đi theo sau Tô Bình.
...
Bên trong cửa hàng đầu đường.
Sau khi sửa sang lại, bên trong mang đến những vật dụng phòng bếp trước kia trong nhà Tô Bình đã có thể sinh hoạt, tự nấu nướng.
"Mẹ, đây là nhân viên mới trong cửa hàng tên là Anna. Anna, đây là mẹ tôi."
Vừa vào cửa, Tô Bình đã giới thiệu ngay với mẹ cậu, bà đang rửa thớt trong phòng bếp.
Lý Thanh Như ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bị gương mặt xinh đẹp của Anna làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, nói: "Cô bé này là nhân viên trong cửa hàng sao?"
"Dạ, nhân viên." Tô Bình gật đầu, rửa tay bên cạnh, chuẩn bị ngồi vào bàn.
Lý Thanh Như giật mình, trên mặt biểu cảm ‘Mình đã hiểu’, sau đó cười cười cho con trai ánh mắt ‘Mẹ hiểu con’. Bà lau sạch tay vào tạp dề, tiến đến kéo tay Anna đến trước bàn ăn, cười nói: "Anna sao? Tên cháu hay quá, nhìn vẻ ngoài của cháu có lẽ không phải người ở đây, cháu nghe hiểu lời của cô chứ?"
Bàn tay Anna muốn hất ra theo bản năng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Thanh Như bàn tay hơi động liền ngừng lại.
Nàng cảm thấy bối rối, bị Lý Thanh Như nắm tay kéo ngồi vào bàn.
Mặt khác, Tô Lăng Nguyệt nhìn xem một màn này, sắc mặt âm trầm, cười lạnh.
"Cô ấy nghe không hiểu tiếng của chúng ta à?" Lý Thanh Như nói cả nửa ngày cũng không thấy Anna trả lời, hơi kinh ngạc, quay đầu hỏi Tô Bình.
Tô Bình đang muốn ăn cơm, ngạc nhiên nhìn Anna nói: "Mẹ tôi nói chuyện với cô, mở miệng đi."
Anna lấy lại tinh thần, nói: "Tôi nghe hiểu được."
Đối với cô mà nói, muốn biết một loại ngôn ngữ dễ như trở bàn tay.
Lý Thanh Như nghe khẩu âm của cô thuần khiết, vô cùng ngạc nhiên, lập tức trừng mắt la Tô Bình: "Con nói chuyện kiểu gì thế, đối xử với người ta tốt một chút."
Tô Bình ngạc nhiên.
Anna nhìn thấy Tô Bình kinh ngạc cảm giác có chút buồn cười. Nàng có thể cảm giác được, người phụ nữ trước mặt này không có chút chiến lực, thế nhưng có thể răn dạy tên xảo trá như Tô Bình, đây chính là thân tình trong Nhân tộc sao?
Với tư cách là Thần thuần huyết, nàng không có phụ mẫu. Nàng được thiên địa dựng dục sinh ra. Thiên địa chính là phụ mẫu của nàng, nhưng đối với nàng thiên địa không có khái niệm gì nên gọi là thân tình. Mặc dù năm tháng trôi qua cô nhìn thấy được vô số nhưng luôn cảm giác có chút kì lạ, không thể hoàn toàn lý giải.
Lý Thanh Như vô cùng yêu thích Anna, vừa nhìn đã thích rồi.
Không có cách nào, đây chính là thế giới nhìn gương mặt. Người có gương mặt đẹp luôn được hoan nghênh, dù có nhảy lầu tự sát, soái ca hay xấu xí được được đánh giá khá nhau. Soái ca luôn được vô số thiếu nữ thương tiếc, còn người xấu dù có chết cũng không hết tội, ngu xuẩn thì đáng đời.
Đang lúc ăn cơm, Tô Bình nghe mẹ cậu hỏi thăm chuyện nhà của Anna lập tức cảm giác tình huống có chút không đúng, cậu chết lặng, ngửi được hương vị của sự hiểu lầm.
"Mẹ, mẹ làm gì thế, người ta thật sự là nhân viên, mẹ đào mộ phần hỏi thăm tổ tiên làm gì." Tô Bình không thích nói.
Lý Thanh Như trừng mắt liếc cậu một cái, "Con nói gì vậy, con lớn rồi còn ngang ngược, nói chuyện không có chút quy củ nào, tương lai cô gái nào dám xem trọng con chứ?"
"Với giá trị nhan sắc này của con mà mẹ còn sợ con không tìm được vợ sao? Mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
"Ai nói với con con gái nhà người ta chỉ tìm trai đẹp, cô gái chân chính hiểu chuyện chỉ chọn người xấu, người như vậy thật thà trung thực hơn."
"Mẹ, nếu đúng như mẹ nói thì con đời này không gả được, đều tại mẹ, để con kế thừa nhan sắc của mẹ làm gì."
"Xì, nói càn là giỏi."
Lý Thanh Như tức giận nói.
Tô Bình không muốn ồn ào. "Dù sao cũng phải để người ta ăn cơm trước đã."
Lý Thanh Như nghe vậy mới buông lỏng tay Anna ra, xấu hổ nói: "Anna, cháu ăn trước đi, xem đồ ăn có hợp không hợp khẩu vị của cháu không."
Anna thở phào nhẹ nhõm, nàng thật không chịu đựng nổi nhiệt tình hơi quá mức của mẹ Tô Bình, cảm thấy rất quái dị, nhưng cụ thể quái dị ở chỗ nào nàng lại không nói nên lời.
Nhìn thức ăn đầy bàn, nàng ngửi hương vị khẽ nhíu mày. Thức ăn này so với đồ ăn lúc trước của nàng hương vị chênh lệch quá lớn. Mà trong thức ăn không có năng lượng, đây chỉ là thực phẩm rác thuần túy.
Tô Bình nhìn biểu hiện của Anna như ngộ ra. Có lẽ nàng là Thần nên không quen ăn những thức này, hỏi: "Bình thường thần tộc các cô ăn gì?"
Anna cau mày nói: "Bình thường ăn Giao Long, tốt hơn thì một ít canh Long thượng phẩm, còn có gan Phượng huyết Phượng."
Phốc!
Suýt chút nữa Tô Bình phun canh trong chén ra ngoài.
Tô Lăng Nguyệt và Lý Thanh Như bên cạnh nghe được cũng trợn mắt hốc mồm.
"Giao Long?" Lý Thanh Như và Tô Lăng Nguyệt kinh ngạc nhìn Anna.
Tô Bình vội vàng nói: "Chuyện này…, mẹ à, cô ấy nói chính là tên món ăn trong cửa hàng, đúng rồi, là tên món ăn. Con nói mẹ nghe nè, tên món ăn hiện tại được đặt càng ngày càng khoa trương, rõ ràng là dưa leo trộn đường mà nói cái gì Thanh Long Ngọa Tuyết, rõ ràng là ớt xanh xào ớt đỏ mà gọi là Tuyệt Đại Song Kiêu, thật dọa người có đúng không?"
Hai người nghe cũng giật mình.
Lý Thanh Như cười cười, nói: "Dọa mẹ sợ rồi, mẹ không kịp phản ứng."
Tô Lăng Nguyệt lườm Tô Bình, hừ lạnh một tiếng tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
"Này, nếu cô không đói bụng thì về cửa hàng trước." Tô Bình ho nhẹ nói, với nguyên liệu nấu ăn của Anna thì đồ ăn trước mắt này cô sẽ không muốn ăn đâu, không bằng để cô về cửa hàng sớm.
"Người ta đâu có nói không đói, sao con biết cô ấy không ăn, cháu nếm thử xem." Lý Thanh Như đưa đũa cho Anna.
Anna nhìn Tô Bình, trầm mặc một chút, tiếp nhận đũa, cầm một cách rất tự nhiên. Với năng lực học tập của nàng, loại chuyện này quá đơn giản. Nàng chỉ cần nhìn Tô Bình dùng thế nào thì sẽ dùng lại y như vậy.
Dùng đũa kẹp miếng thịt, đưa vào miệng nhai từ từ, bỗng nhiên cảm giác tê cay dâng lên, cảm giác này khác biệt hoàn toàn với đồ ăn lúc trước của nàng.
"Thế nào?" Lý Thanh Như đầy mong đợi hỏi cô.
EQ của Anna cao hơn Tô Bình nhiều, mặc dù mùi vị kia có chút kỳ quái nhưng nàng cảm thấy bản thân còn có thể tiếp nhận. Nhìn ánh mắt mong chờ của Lý Thanh Như, cũng có mấy phần hảo cảm, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm."
"Vậy là tốt rồi, thích ăn thì ăn nhiều một chút." Lý Thanh Như nhẹ nhàng thở ra, cười nói.
Anna khẽ gật đầu, lại dùng đũa gắp lên chậm rãi bắt đầu ăn, động tác cực kỳ tao nhã quý phái.
Nhìn động tác của Anna lại nhìn động tác của khuê nữ nhà mình, Lý Thanh Như vỗ bàn tay vào bắp đùi Tô Lăng Nguyệt, nháy mắt ra hiệu cho cô, ý bảo "Mau nhìn người ta đi rồi học tập một chút."
Suýt chút nữa Tô Lăng Nguyệt tức giận muốn hất bàn, cô trừng mắt nhìn Tô Bình, lại vùi đầu ăn điên cuồng, động tác càng dữ dội hơn.
Lý Thanh Như không ngờ bị phản tác dụng, lắc đầu bất đắc dĩ, không xen vào nữa.
Cơm nước xong xuôi, Tô Bình mang theo Anna về cửa hàng.
"Nơi này cơm nước ăn không quen, sau này có thể dẫn cô đi đào tạo địa làm thịt rừng ăn." Tô Bình ngồi vào ghế sa-lon nghỉ ngơi, nói với Anna.
Anna khẽ lắc đầu: "Cũng được mà, thứ mùi đó rất lạ, vừa mới bắt đầu ăn còn không có cảm giác gì, về sau càng ăn càng muốn ăn."
Tô Bình sững sờ, nhìn kỹ cô một chút, phát hiện cô không nói dối, sắc mặt có chút cổ quái, Thần tộc thuần huyết lại thích hương vị tê cay sao?
Tô Bình thu hồi ánh mắt, không để ý đến vấn để ăn uống nữa. Tô Bình đứng lên đến quầy hàng, mở máy tính ra. Những lúc rảnh rỗi trong cửa hàng, lên mạng và tu luyện là biện pháp duy nhất cậu giết thời gian.
"Chỉ dựa vào đám tiểu quỷ trong học viện kia không cũng không được, phải xem thử cửa hàng sủng thú khác kinh doanh thế nào. Hiện tại trong tay cậu có tiền, có nên tìm đến đài truyền hình, quảng cáo cho cửa hàng một chút xem có tác dụng không?" Tô Bình sờ bàn phím, tâm trí hoạt động.
Cậu lên mạng vào tìm những cửa hàng khác trên căn cứ thị Long Giang.
Tô Bình muốn học hỏi từ cửa hàng khác kinh nghiệm và biện pháp làm ăn một chút.
Rất nhanh, Tô Bình tìm được cửa hành sủng thú khá nổi tiếng ở căn cứ thị Long Giang, cửa hàng sủng thú Phi Phàm.
Theo Tô Bình hiểu rõ, cửa hàng sủng thú Phi Phàm này là nhãn hiệu lớn, nó đã mở một chuỗi mười mấy cửa hàng, trải rộng khắp các nơi trong nội thành, khu dân nghèo phồn hoa. Gần đây là thượng thành khu Tân Nguyệt cũng có một dãy cửa hàng, nhưng khu dân nghèo vắng vẻ như chỗ Tô Bình thì không có.
Tô Bình đăng nhập vào trang web cửa hàng.
"Hả? Hoạt động ưu đãi mới nhất?"
Vừa tiến vào trang web, Tô Bình nhìn thấy quảng cáo cực kỳ bắt mắt, nhất là hai chữ ưu đãi.
Nơi này có một câu giới thiệu hoạt động ưu đãi: Giải đấu Tinh Anh Liên Tái toàn cầu lần 52 sắp mở ra, người đứng đầu giải đấu Tinh Anh Liên Tái thành phố Long Giang, Mục Vân Phi đánh giá đây là cửa hàng sủng thú mạnh nhất!
Lựa chọn cửa hàng sẽ giúp bạn bắt đầu với giải Tinh Anh Liên Tái Liên Tái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook