Chào mừng 50 năm giải phóng miền Nam - Thống nhất đất nước

Con Trai Út Của Kiếm Thánh
Chapter 33: Giao Tranh, Chiến Thắng, Ăn Mừng (3)

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 33: Giao Tranh, Chiến Thắng, Ăn Mừng (3)

 

Zed chỉ tay vào thứ bên cạnh ba đứa trẻ.

Đó là những quả cầu kim loại hình tròn chất cao như núi, kèm theo đó là vài chiếc bàn đặt bên cạnh.

“Mang mấy cái bàn và những quả cầu kim loại đó đến đây.”

“Tụi tôi cần bê khoảng bao nhiêu ạ?”

Trước câu hỏi Haytona, Zed chỉ cười nhếch mép một cách đầy ẩn ý:

“Bốn chiếc bàn, và càng nhiều quả cầu kim loại càng tốt.”

Ba đứa trẻ bắt đầu bê mấy cái bàn và những quả cầu về phía trung tâm của mật khu. Cũng bởi mấy quả cầu rất nặng, nên khi bê lên họ cảm nhận được có thứ gì đó rất đặc đang chuyển động sâu bên trong quả cầu.

'“Ủa gì đây?'

Jin đã “lục lại” một lượt ký ức của mình trong khi bê những quả cầu và xác nhận rằng trong tiền kiếp cậu chưa bao giờ trông thấy thứ đồ này.

Tuy nhiên cậu lại không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Có thể dễ dàng đoán được, những quả cầu này được sử dụng trong việc đào tạo kiếm thuật cho huyết thống nhà Runcandel. Đáng tiếc thay, trong tiền kiếp Jin đã không có đủ năng lực để tham gia lớp học trung cấp ấy của người chú.

Bộp, Bộp.

Mỗi lần họ thả một quả cầu xuống đất, nó rơi xuống và để lại một vết lõm trên mặt đất.

Khi nhìn thấy khoảng năm mươi quả cầu được bê tới thì Zed liền ra lệnh cho những đứa trẻ dừng lại.

"Các ngươi có biết những quả cầu này dùng để làm gì không?"

Ông ta vừa hỏi vừa đặt một quả bóng lên bàn. Giờ thì quả bóng đang nằm ngang với thắt lưng của ông ấy.

"Không, thưa ngài."

“Chúng được gọi là Tinh Thạch, bởi khi gõ vào chúng sẽ vọng ra tiếng vang.”

Cặp song sinh Tona nghiêng đầu khó hiểu. Trong khi họ thắc mắc tại sao luyện kiếm lại cần đến những viên đá này, thì Jin lại chỉ ngầm tò mò về cách sử dụng chúng.

Zed từ từ rút thanh kiếm ở thắt lưng ra và đặt nó cạnh một viên Tinh Thạch.

“Ta sẽ đập viên đá này ba lần. Nghe hết rồi xem ba âm thanh đó khác nhau chỗ nào.”

Cú đánh đầu tiên. Zed không tác dụng quá nhiều lực vào thanh kiếm mà chỉ gõ nhẹ xuống viên đá.

Thụp…

Một âm thanh dày đặc và ảm đạm lan khắp căn phòng, cảm giác sẽ rất buồn nôn nếu như phải nghe nó trong thời gian dài.

“Rất khó nghe, đúng không?”

Ngay sau đó, Zed đập lại viên đá với một sự thay đổi lớn về lực đánh và tốc độ.

Trái ngược với lần thứ nhất, một âm thanh trong trẻo và thanh tao xứng danh với tên gọi Tinh Thạch vang lên khắp căn phòng như một liều thuốc xoa dịu toàn bộ cơ thể họ.

"Woa!"

Cặp song sinh đồng loạt ồ lên. Đôi mắt của Jin cũng sáng dần khi chăm chú quan sát Tinh Thạch.

“Hừm, cũng khá thú vị nhỉ. Lâu rồi ta mới được nghe thứ âm thanh này. Như các ngươi đã thấy, viên đá này sẽ phát ra từng loại âm thanh khác nhau tùy theo độ mạnh của lực tác dụng lên nó. Nếu ngươi đánh nhẹ, nó sẽ phát ra âm thanh rất đục, còn nếu như tác dụng lên một lượng lực hoàn hảo thì nó sẽ phát ra một âm thanh hài hòa.”

Một nguyên tắc đơn giản.

Nhưng Jin đã sớm nhận ra mục đích đằng sau phương pháp đào tạo này bởi cậu đã lờ mờ đoán được rằng Zed sẽ không cho biết “lượng lực hoàn hảo” đó chính xác là bằng nào.

“Mục tiêu của bài học này phải làm sao cho mỗi nhát đánh đều khiến nó phát ra âm thanh trong trẻo.”

Để làm được điều dó thì trông khá dễ. Nhưng khi quan sát kỹ hành động của Zed thì có vẻ sẽ cần thực hành rất nhiều.

Hơn nữa, ba đứa trẻ rất có khả năng sẽ bị phân tâm bởi những âm thanh khó chịu phát ra sau mỗi cú đánh lỗi và sẽ phải thực hành đập đá vô số lần cho đến khi thực sự tìm ra lượng sức mạnh hoàn hảo.

Thế nhưng, không có nghĩa là họ sẽ từ bỏ bài thực hành này chỉ vì sợ bị phân tâm. Chính ra thì, bài học lần này chính là nhằm mục đích rèn luyện điều đó.

‘Nhưng sao ông ấy lại nói có tổng cộng ba lượt đánh?’

Tầm quan trọng của việc kiểm soát sức mạnh của một người được thể hiện qua sự thay đổi giữa lần thứ nhất và lần thứ hai.

Nhưng Jin vẫn chưa đoán ra được mục đích của cú đánh thứ ba là gì.

‘Vì bài tập lần này phù hợp với thể chất bẩm sinh siêu phàm của người nhà Runcandel nên mình vẫn đang nghiêm túc thực hiện nó. Theo lời của chú thì lần đào tạo này vô cùng đơn giản, không hề phức tạp và cũng không có gì nguy hiểm.’

Kiếm thuật Runcandel khắc nghiệt và tàn nhẫn, dùng để chế ngự kẻ khác và cai trị bằng sức mạnh. Nhưng suy cho cùng thì đây chỉ là không ngừng gõ một hòn đá. Thiếu mất sự nguy hiểm để được gọi là thuật bí truyền dành riêng cho huyết thống nhà Runcandel.

‘Lúc nhặt nó lên mình chắc chắn đã cảm nhận được bên trong Tinh Thạch có thứ gì đó, hình như là một khối kim loại…’

Ah!

Khi Zed giơ kiếm lên chuẩn bị nhát đánh thứ ba thì Jin đã tìm ra câu trả lời, ngay lập tức cậu nắm lấy gáy cổ của cặp song sinh Tona đang đứng hai bên và đẩy xuống.

“Nhát cuối cùng này.”

"Nằm xuống!"

Cặp song sinh bất ngờ bị Jin đẩy về phía trước.

Ngay khi vừa ngã lăn ra, hai anh em Tona đã định buông lời chửi rủa Jin nhưng rồi chỉ có thể kinh ngạc khi chứng kiến cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Bùm!

Sau cú đánh cuối cùng của Zed, Tinh Thạch phát nổ và kèm theo đó là một tiếng động chói tai.

Từ bên trong Tinh Thạch, hàng chục viên đá kim loại bay tứ tung như những mũi tên, đủ để giết chết một người bình thường nếu như những viên “đạn” cực mạnh này xuyên qua cơ thể.

“Hả… Hả?”

"Gì-!"

Cặp song sinh không khỏi kinh ngạc và thót tim khi nhìn chằm chằm vào những viên đá nằm lăn trên mặt đất.

“Phản ứng của Jin rất tốt. Phải rồi, Tinh Thạch sẽ phát nổ thế này nếu chúng chịu tác động quá lớn.”

Zed nở một nụ cười hài lòng.

Jin đứng dậy phủi phủi quần áo. Có vẻ như lần này Zed hành động không được đúng cho lắm khi không nói gì mà đã đặt tính mạng của cháu mình vào tình thế nguy hiểm.

Trong gia tộc này có ai thực sự mạnh sẵn không?

Jin bắt đầu suy ngẫm.

 ‘Mọi thành viên Runcandel đều đã trải qua khóa huấn luyện này, và hầu hết các anh chị của mình cũng vậy. Họ đều được đào tạo bởi chú Zed và bằng cách nào đó họ đã sống sót sau vụ nổ nguy hiểm này sao.'

Trong trường hợp của Jin, cậu đã thành công thoát nạn sau vụ nổ bằng cách nằm xuống đất kịp thời dựa vào khả năng của mình, đồng thời cứu sống cặp song sinh Tona.

Vậy còn những người khác thì sao?

“Đây có thể coi là một nghi thức kiểm tra và ba đứa là một trong những người đầu tiên thoát khỏi vụ nổ của Tinh Thạch, người còn lại là Luna. Tất cả các anh chị em khác của ba đứa đều bị chấn thương nặng nề bởi những viên đá kim loại trừ Luna và mấy đứa.”

Khi nhìn thấy nụ cười của Zed, cặp song sinh Tona một lần nữa nhận ra rằng cuộc sống sắp tới sắp tới của chúng ở lớp trung cấp sẽ trải đầy những đau đớn, thống khổ và tự bản thân chúng phải đấu tranh.

Trong khi đó thì Jin lại cảm thấy rất tự hào vì bản thân thuộc tốp những người đầu tiên không bị chấn thương ngoài Luna.

“Thưa chú, con có thể hỏi cách mà chị cả Luna tránh những viên kim loại đó được không ạ?”

“Hừm, cháu sẽ thất vọng ít nhiều khi nghe về điều đó và tất cả những người khác cũng đều có chung cảm giác như vậy.”

"Cháu không bận tâm đâu.”

“Xét về mặt kỹ thuật thì Luna cũng giống như những người khác, hoàn toàn không thể tránh được những viên kim loại đó. Nói trắng ra thì không có ai trong số anh chị em của cháu né được cả. Con bé đã trực tiếp bị viên kim loại bắn vào người nhưng không hề chấn thương. Nó mạnh mẽ và cứng cỏi như vậy đấy…”

Đúng như Zed đã cánh báo trước, đúng là câu chuyện có phần thất vọng thật.

Dù vậy, Jin cũng khá hài lòng. Nếu thật sự một trong những anh chị em của cậu tránh được viên kim loại trong khi không biết về sự nguy hiểm của tình huống này, điều đó có nghĩa là họ tài giỏi hơn Jin rất nhiều.

“Ta đánh giá cao việc ba đứa hiểu rõ được nội dung của bài thực hành lần này. Từ hôm nay trở đi, vào mỗi buổi chiều mấy đứa sẽ dành thời gian để luyện tập cách gõ Tinh Thạch. Cho tới khi mỗi nhát đánh đều khiến nó phát ra âm thanh trong trẻo mới thôi.”

Tại phòng của Luna.

Cô ấy đang tận hưởng khoảng thời gian yên bình trong phòng và nhâm nhi tách trà với bảo mẫu của mình.

‘Đã đến lúc thằng bé áp dụng thành quả từ các buổi đào tạo Tâm Nhãn rồi. Quả thật sẽ rất đau đớn nếu bị trúng đạn của Tinh Thạch, nhưng ta tin chắc rằng em ấy hoàn toàn có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết tình huống đó. Được chứng kiến em ấy lớn lên từng ngày thật là thú vị..'

Xụp.

"Tiểu thư Luna."

"Sao vậy, bảo mẫu?”

“Theo tôi thấy thì tiểu thư Anne và Myu khá đáng nghi. Họ đã cố tình đẩy cậu Jin lâm vào những tình thế nguy hiểm.”

Họ đang nhắc tới những người được nghi là đứng sau ‘vụ mưu sát’ Jin khi cậu ấy chỉ mới mười tuổi.

Jin chưa từng nói với bất kỳ ai về việc có người ám sát cậu, ngay cả Gilly cũng không. Và kể từ lúc đó thì Jin đã chinh thức bị kéo vào cuộc tranh chấp gia tộc này.

Luna vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm thủ phạm dù đã năm năm đã trôi qua, kể từ lần đầu tiên nghe thấy những lời của Jin khi cô đến thăm cậu tại Lâu đài Storm.

Bởi vì cô vô cùng quan tâm đến cậu em trai út của mình, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.

Một Runcandel thuần huyết sống trong lâu đài Storm với mục đích giữ cho đứa trẻ đó an toàn, mà bị ám sát như vậy thì đây đã phạm phải một điều cấm kỵ trong gia tộc.

Nếu Luna nói sự việc này cho Cyron thì không chỉ gây ra sự hỗn loạn lớn trong gia tộc mà còn gây bất lợi cho Jin, vậy nên Luna quyết định không báo cáo lại với cha mình.

Hơn nữa, họ không có bằng chứng để chỉ ra cho Cyron thấy về vụ ám sát này.

“Hừm, ta không nghĩ là hai người đó đủ ngông cuồng để ám sát ai đó trong Lâu đài Storm đâu.”

Nói trắng ra thì Jin không phải bị ám sát mà là bị yểm lời nguyền ‘Ảnh Kiếm’. Tuy nhiên, Luna vẫn chưa biết sự thật này.

“Thành thật mà nói, tôi nghĩ có khả năng cậu Jin đã nói dối cô bởi khi đó cậu ấy chỉ mới mười tuổi và chúng ta dường như không phát hiện ra bất cứ điều gì sau ngần ấy năm."

“Ta không nghĩ Jin đã nói dối. Hồi đó, cảm giác của em ấy không phải là lúng túng mà là đề phòng. Ánh mắt của thằng bé… Đó là ánh mắt của một người cảm thấy tính mạng đang bị đe dọa.”

“Vậy thì trước hết, tôi có nên điều tra tiểu thư Myu và tiểu thư Anne không ạ?”

“Được. Ta sẽ để việc đó cho ngươi lo liệu. Trên hết, ta đang bận tâm việc chúng ta mãi chưa gặt hái được kết quả nào. Chuyện đó… cho ta một dự cảm xấu.”

“Tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng tôi lo lắng cho cô hơn, tiểu thư Luna. Tôi sợ rằng một lần nữa anh chị em của cô sẽ làm tổn thương cô một lần nữa.”

“Ha ha, ta đã qua ba mươi tuổi rồi mà, bảo mẫu.”

Luna nhâm nhi tách trà để giấu đi nụ cười cay đắng của mình.

***

Cứ như vậy, một ngày đã trôi qua.

Jin và cặp song sinh Tona vẫn chưa thể tạo ra âm thanh trong trẻo khi đánh vào Tinh Thạch. May mắn thay, vẫn chưa có ai vô tình khiến vụ nổ kia lặp lại lần nữa.

Thụp…!

Thình…!

Những âm thanh kia đã vang khắp phòng huấn luyện liên tiếp trong bốn giờ đồng hồ.

“Ta có thể khẳng định chắc nịch rằng đây là màn thể hiện tồi tệ nhất từ trước đến nay ta từng chứng kiến trong đời."

Những âm thanh ghê tởm này đang làm xáo trộn sự tập trung của Jin. Còn cặp song sinh thì đã nôn ọe được mấy bãi rồi. Trong khi đó, Jin vẫn quyết không buông kiếm mặc dù trên trán đã chảy đầy mồ hôi.

Jin đang đứng bên bờ vực của cái chết bởi cậu không thể chịu nổi những âm thanh khó chịu này khi phải liên tục đánh vào Tinh Thạch trong khóa huấn luyện địa ngục của lớp trung cấp cả sáng lẫn chiều cho dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa.

“Nghỉ giải lao năm phút.”

Ngay khi nghe thấy lời nói đó từ Zed, ba cậu bé ngồi xuống sàn đất. Tuy nhiên, tư thế của cặp song sinh Tona trông thật hề hước bởi họ đã kiệt quệ sức lực cả về thể chất lẫn tinh thần.

Và thật ra, năm phút giải lao không hoàn toàn là “giải lao”.

Theo chế độ huấn luyện của Zed, mọi người phải giữ thẳng thanh kiếm được phủ một lớp aura rồi ngồi thẳng và giữ nguyên tư thế đó trong thời gian được gọi là ‘nghỉ giải lao’. Vì vậy, nghỉ giải lao, nói cách khác, là một bài tập rèn luyện aura.

Tay Jin bắt đầu run lên khi siết chặt thanh kiếm, trong khi cặp song sinh Tona thậm chí còn không thể cầm chặt kiếm của mình.

Mặc dù đây là khóa huấn luyện tồi tệ nhất mà Jin từng trải qua, nhưng nó không phải là khó khăn nhất.

So với những ngày tháng tuyệt vọng và đau khổ của Jin trong tiền kiếp khi cậu đã phải luyện tập nhiều hơn người khác vài chục lần nhằm mục đích trở thành kị sĩ một sao ở tuổi hai mươi lăm, thì bài tập với Tinh Thạch này cậu vẫn chịu đựng được.

'Mục đích của khóa huấn luyện này ngay từ đầu là để tăng sức mạnh của mấy đứa.'

Zed đã phá hủy Tinh Thạch mà không sử dụng tới bất kỳ aura nào, chứng tỏ điều này chỉ có thể được thực hiện bởi một kị sĩ tám sao. Trước tiên, để có thể sử dụng một lực hoàn hảo đánh vào Tinh Thạch nhằm tạo ra âm thanh trong trẻo, thì ba đứa phải rèn luyện và phát triển aura của mình, chứ chưa nói đến việc khiến chúng phát nổ.

“Daytona, Haytona. Ngồi thẳng lên. Hai đứa sẽ không thể tồn tại trong gia tộc nếu như không thể chịu đựng được điều này."

Cặp song sinh đã cố gắng giữ vững tư thế của mình với đôi mắt ngấn lệ khi nghe Zed nói một cách bình tĩnh. Nhờ vào kiến ​​thức trong tiền kiếp của mình, Jin biết rằng họ sẽ thành công trở thành Tiên Phong Kị của gia tộc.

'Trong tiền kiếp của mình, những người anh ngu ngốc này còn trở thành Tiên Phong Kị của gia tộc thì có lẽ mình cũng không cần lo lắng quá.'

Vì vậy, Jin không cần phải mất kiên nhẫn.

Cậu nhắm mắt và tập trung toàn bộ các giác quan vào luồng ánh sáng aura đang bao phủ thanh kiếm.

Thình, Thịch.

Jin vẫn cố gắng nhắm mắt và lấy lại sự tập trung mặc cho những ảo giác về âm thanh vẫn còn vang vọng trong đầu. Cậu khá giỏi trong việc xóa bỏ mọi suy nghĩ khiến bản thân phân tâm và giữ đôi mắt trong trạng thái nhắm lại.

'Mới buổi đầu tiên thôi mà ta đã cảm nhận được điều gì đó, thằng nhóc này… nó đặc biệt hơn hẳn. Cặp song sinh Tona không quá tệ, tụi nó cũng đã phá được kỷ lục của Luna.'

Zed chỉ có thể khen ngợi Jin trong tâm trí của mình mà không nói bằng lời.

Ông vẫn luôn khen ngợi Jin mỗi khi cậu phá vỡ kỷ lục của Luna.

Nhiệt Liệt Chào Mừng 50 Năm Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước!!! Tặng ngay 25% Giá Trị Nạp Từ 30/4 Đến Hết 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương