Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư
-
Chương 5: Mối quan hệ không đúng lắm
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Biên tập: Ross
Chương 5
Tức giận
Không chỉ Tôn Tân ngạc nhiên, ngay cả Chúc Tòng Duy cũng ngỡ ngàng. Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
“… Tan làm xong tôi còn phải đến bệnh viện.” Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định từ chối đề nghị của Ôn Trình Lễ: “Xin lỗi anh.”
Đi cùng Ôn Trình Lễ còn có Trịnh Tố Mai, cũng là người không đơn giản.
Đôi lúc, Chúc Tòng Duy cảm thấy Ôn Trình Lễ đối xử tốt với tất cả mọi người. Ngay cả Trịnh Tố Mai, người được xem như sư mẫu của anh, cũng ít khi phải ra mặt. Còn cô, chỉ là một người ở nhờ, cũng nhận được đãi ngộ ấy.
“Tôi có cảm giác Ôn tiên sinh quen biết tiểu Chúc?” Tôn Tân nhướng mày hỏi.
“Người thân.” Ôn Trình Lễ đáp ngắn gọn.
Chúc Tòng Duy không phản bác. Dẫu không có quan hệ huyết thống, nhưng nhờ Hạ Quân, cô và nhà họ Ôn có thể coi như có chút liên hệ.
Hai người rời đi, nhưng Tôn Tân vẫn lẩm bẩm hai chữ “người thân,” lòng đầy nghi hoặc.
Người thân? Thật sao?
Ông ta biết rõ lý lịch của Chúc Tòng Duy: gia cảnh tầm thường, cũng chưa từng nghe nhà họ Ôn có thân thích họ Chúc.
Nghĩ kỹ, nhiều lãnh đạo thường dùng “người thân” để lấp li3m mối quan hệ phức tạp. Có lẽ Ôn Trình Lễ cũng vậy.
Một cô gái trẻ như Chúc Tòng Duy, lại xinh đẹp theo kiểu thanh cao, dễ khiến người ta nghĩ ngợi. Tôn Tân tỏ vẻ hiểu chuyện, nở nụ cười đầy ác ý: “Tiểu Chúc quen tổng giám đốc Ôn, sao không nói sớm?”
Chúc Tòng Duy chợt hiểu dụng ý của Ôn Trình Lễ. Trong chốn công sở đầy thị phi, lời anh nói có thể thay đổi thái độ của cấp trên với cô, giúp cô tránh bị chèn ép.
Cô bình tĩnh trả lời: “Lãnh đạo, ngài chưa từng hỏi cháu.”
Tôn Tân nhếch miệng: “Nếu cháu nói sớm, tôi đã không giới thiệu đối tượng cho cháu rồi. Hóa ra cháu từ chối người ta là vì thế.”
Cảm giác bất ổn khiến Chúc Tòng Duy lạnh sống lưng.
Hai chữ “người thân” đã bị ông ta suy diễn thành quan hệ tình cảm.
Trong môi trường này, sự nghi ngờ và thói quen suy nghĩ méo mó là điều khó tránh.
“Ngài nghĩ nhiều rồi. Cháu từ chối vì lý do cá nhân, không liên quan đến anh ấy.”
“Rồi, rồi.”
Chúc Tòng Duy thở dài.
Nói chuyện với ông ta chẳng khác nào nước đổ lá khoai. Thôi mặc kệ, ít ra ông ta cũng không làm khó cô nữa.
Dù sao, tương lai Tôn Tân sẽ không còn giới thiệu ai cho cô.
_
“Tang lễ của lão Trình cũng đã xong xuôi, cô thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Trước đây chỉ trách cô quá yếu đuối, mọi chuyện đáng nhẽ gia đình cô phải gánh vác lại đẩy hết lên người em, Trình Lễ cô thật lòng cảm ơn em!”
Trịnh Tố Mai ngồi vào xe của Ôn Trình Lễ.
“Nghĩa thầy trò không màng những điều này thưa cô.” Ôn Trình Lễ nói.
“Chính vì vậy lại càng phải cảm ơn em, nếu coi nó là lẽ đương nhiên thì chẳng phải đang lãng phí tình cảm của em rồi sao.” Trịnh Tố Mai lắc đầu: “Cô biết em không thích Vương Văn, chao ôi, coi như cô thay nó xin lỗi em. Trong lòng cô vốn không ưng cậu con rể này, ban đầu do Trình Dung nhất quyết muốn cưới nó nên cô mới đông ý, giờ ngẫm lại, cô thấy hối hận.”
Ôn Trình Lễ không trả lời nửa câu sau, anh chỉ nhẹ nhàng trả lời câu đầu của bà: “Cô vui vẻ trở lại mới là điều khiến em yên lòng.”
Trịnh Tố Mai thở dài, bà biết anh không thích nhắc tới Vương Văn.
Học trò này của lão Trình xét về phương diện nào cũng xuất sắc, nếu Trình Dung kiếm được một tấm chồng như cậu ấy, bà cũng yên lòng.
Chính nhờ quen biết Ôn Trình Lễ, sự nghiệp của họ mới tiến triển.
Lão Trình lén nói, Ôn Trình Lễ đối xử với mọi người ôn hoà là vậy nhưng chỉ là bề ngoài, thật tâm mà nói anh luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người.
Có rất ít người khiến anh thật lòng đối đãi.
Nếu bà không còn ở đây, tương lai nhà họ Trình không biết rồi sẽ đi về đâu, bà cũng không dám nghĩ.
Trịnh Tố Mai thầm nghe ngóng trong lòng, rốt cuộc vẫn không thể cưỡng cầu.
Bà lại lảng sang chuyện khác: “Nhớ tới cô bé tiểu Chúc lúc nãy, sao cô không thấy em kể có người họ hàng nào họ Chúc nhỉ?”
Ôn Trình Lễ biết bà sẽ hỏi: “Quả thực không có, bọn em cũng không phải họ hàng ruột thịt, cô ấy là tiểu bối của chị dâu cả, hai người họ thân thiết như mẹ con.”
Tuy đám cưới của Hạ Quân và cậu cả nhà họ Ôn không quy mô hoành tráng, nhưng có mời bạn bè cùng họ hàng thân thiết, Trịnh Tố Mai cũng tới dự.
Nếu đã thân thiết như mẹ con thì khẳng định không phải mẹ con ruột, khi về bà phải tìm hiểu mới được.
“Cô hiểu rồi” Bà đã quên mất cô bé này có trong tiệc cưới hay không “Vậy con bé chắc phải gọi em là chú nhỉ?”
Ôn Trình Lễ bật cười, anh chưa từng nghe cô gọi anh như vậy bao giờ.
“Cô ấy chắc cũng không muốn làm cháu gái em đâu. Đó là quan hệ của chị dâu, không ảnh hưởng tới em.”
Trịnh Tố Mai cũng đoán được thái độ của anh. Khi lão Trình còn sống, có một điều mà ông ấy rất hay đem ra đùa.
Ôn Trình Lễ ở nhà đứng thứ bốn, nhỏ hơn anh chị mình tận mười tuổi nhưng bối phận lại giống nhau.
Sau khi lên nắm quyền nhà họ Ôn, người ngoài đều gọi anh là “Lão Tứ” khiến anh vô cùng khó chịu, vì cách xưng hô đó khiến anh già đi mấy chục tuổi.
Bây giờ mọi người đã gọi anh là giám đốc Ôn hay Ôn tổng, chỉ có người thân mới gọi anh là “Lão Tứ”
Trịnh Tố Mai lần đầu nghe cũng phải bật cười, bà rất đồng cảm với điều này, dù gì mới chỉ là thanh niên hai mươi mấy, trẻ tuổi hứa hẹn, đương nhiên không thích kiểu nịnh nọt quá mức này.
“Nếu phải gọi một người hơn cô có mấy tuổi là chú, cô cũng chịu.”
Ôn Trình Lễ cười khẽ một tiếng: “Cô nói vậy không đúng lắm, các cháu của em cũng không kém em bao nhiêu tuổi”
_
Tối đến Chúc Tòng Duy dành thời gian ở với bà trong bệnh viện, vì sắp tới bà sẽ có một đợt hoá trị nên bắt đầu phải uống thuốc.
Lần hoá trị nào cũng đau đớn, người trẻ còn không chịu nổi chứ đừng nói tới người già.
Chú Vương ở giường bên cạnh đã bắt đầu hoá trị. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, vẫn chưa có tác dụng phụ, ngoại trừ hơi mệt mỏi.
Chính loại chuyện biết là sắp tới mà chưa đến này mới khiến người ta lo lắng nhất.
Cô sợ một ngày nào đó, bà cô cũng sẽ giống như những khách hàng hàng ngày của cô, nằm trên giường lạnh lẽo và không bao giờ nói được nữa.
Hà Thục Hoa biết Chúc Tòng Duy lo lắng, mỗi lần cô lo lắng điều gì đều sẽ hiện hết lên mặt, nhưng bà chỉ yên lặng không nói gì.
Bà thực thản nhiên: “Có phải bà chưa hoá trị lần nào đâu mà sợ? Hiệu quả tốt còn có thể sống thêm một vài năm nữa.”
Trên mặt Chúc Tòng Duy hiện lên một nụ cười: “Nhất định sẽ tốt lên.”
Hà Thục Hoa nói: “Được rồi, đừng ở đây với bà nữa, cũng đã khuya rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Ngày mai con phải dậy sớm đấy.”
Chúc Tòng Duy dặn dò y tá xong rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Trương tình cờ tới kiểm tra, hỏi tình hình xong, mới nói chuyện: “Tiểu Chúc mới về à, cháu gái chị hiếu thảo quá.”
Hà Thục Hoa tự hào: “Con bé hiểu chuyện khiến tôi đau lòng.”
Bác sĩ Trương hỏi: “Người lần trước tôi giới thiệu đã bị từ chối, có mấy người nhờ giúp đỡ điều kiện rất tốt, hiện tại lại có người hỏi, chị có muốn gặp không?”
“Tôi phải hỏi cháu gái tôi xem cháu nó nghĩ sao đã.” Hà Thục Hoa không nói gì “Cháu nó chịu mới được.”
Đã hơn tám giờ, Chúc Tòng Duy từ bệnh viện trở về Ôn Viên.
Vốn định nếu gặp Ôn Trình Lễ sẽ cảm ơn anh chuyện nhà tang lễ, nhân tiện nhắc anh Tôn Tân đáng sợ như thế nào.
Không ngờ suốt ba bốn ngày liền vẫn chưa thấy người đâu.
La Thuỵ Chi ngay ở trên bàn ăn còn oán giận: “Bận gì mà mấy ngày liền không thấy mặt nó đâu, chỉ biết gọi điện nạt bà già này uống thuốc thôi.”
Lão phu nhân mặc dù có bác sĩ gia đình nhưng người làm không dám bắt bà uống thuốc, trừ khi bà cụ tự giác, còn không chỉ có Ôn Trình Lễ mới nói được.
Hạ Quân nói: “Bà nhìn chồng con đi, cả tháng rồi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.”
Dù cách nhau một thế hệ nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt, còn thân thiết như chị em, La Thuỵ Chi cười mắng: “Cái này chị phải đi hỏi Trình Lễ nhé, bảo nó đem chồng về cho chị.”
Vừa dứt lời, quản gia đã mang điện thoại tới.
La Thuỵ Chi cầm lấy điện thoại, trong lòng vui mừng nhưng ra tới miệng vẫn trách: “Ngày nào cũng đúng giờ.”
Hạ Quân dù không hiểu nhiều về mạt chượt, nhưng vẫn biết mấy lời oán giận ban nãy cùng lắm cũng chỉ là mắng yêu, cười không nói gì.
Ôn Trình Lễ đúng thật có hỏi lão phu nhân hôm nay uống thuốc chưa.
Chẳng qua hôm nay bữa tối ở Ôn Viên muộn hơn mười phút, cho nên bây giờ mọi người vẫn đang ăn cơm.
“Bên cạnh bà nội không phải toàn người anh tuyển à, chẳng nhẽ không biết.” La Thuỵ Chi hừ một tiếng: “Vừa rồi chị dâu anh phàn nàn với bà, nên là anh sớm thả cho nó về đi.”
Hạ Quân vờ vịt bực bội: “Con phàn nàn lúc nào.”
Điện thoại bật loa ngoài, nghe thấy rõ ý cười trong giọng Ôn Trình Lễ: “Chị dâu đã lên tiếng, xem ra phải ủn mông anh cả mau mau về nhà thôi.”
Chúc Tòng Duy là người nhỏ tuổi nhất, cô uống từng hớp canh bò hầm chị Chu nấu, ngoan ngoãn nghe bọn họ nói chuyện.
Kể từ lần gặp ở nhà tang lễ, đã rất lâu cô mới lại được nghe giọng nói của Ôn Trình Lễ.
“Công việc quan trọng hơn” Hạ Quân biết Ôn Trình Lễ sẽ để trong lòng: “Nếu anh ấy không chăm chỉ làm sao con có tiền chơi bài với bà nội chứ.”
“Đó là do con không có kỹ năng ” Bà cụ không chút lưu tình vạch trần.
Loa ngoài tắt, Chúc Tòng Duy không còn nghe thấy gì nữa, nhưng qua đoạn hội thoại của hai bà cháu cô cũng đoán được Ôn Trình Lễ đang đi công tác ở nước ngoài.
_
Ngày hôm sau Chúc Tòng Duy xin nghỉ phép để cùng bà đi hoá trị.
Bác sĩ Trương đặc biệt sắp xếp lịch hoá trị vào ngày thường, vì những ngày đầu hoá trị thường chưa có tác dụng phụ, càng về sau mới càng biểu hiện, nên cuối tuần cô có thể tới chăm bà cả ngày.
Có lẽ nhờ Ôn trình Lễ nên cô xin phép rất dễ dàng, phó giám đốc cũng không hỏi thêm câu nào.
Cô ở lại bệnh viện cả buổi chiều, cùng tầng có rất nhiều bệnh nhân.
Đang đi lấy nước nóng thì cô nghe thấy tiếng khóc, liền chủ động hỏi người bên cạnh: “Có chuyện gì à?”
Đối phương nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ân cần, bà ấy lắc đầu: “Hình như nhà họ có người đang hoá trị thì mất do nhiễm trùng.”
Thấy đối phương còn là một cô bé, bà mềm giọng an ủi: “Chuyện này do số rồi, có người hoá trị xong tình trạng càng tốt hơn, như mẹ của cô đó.”
Chúc Tòng Duy cong môi: “Con cám ơn cô.”
Sống là phải luôn lạc quan, bác sĩ đã nói sức khoẻ của bà đang dần chuyển biến tích cực.
“Ngày mai con lại đến với bà.” Cô quay về phòng bệnh: “Bà có muốn ăn món gì không để con mang lên.”
“Canh thịt ba chỉ hôm bữa ngon” Bà cụ thật thà nói.
“Đầu bếp làm xong con sẽ mang tới cho bà .” Chúc Tòng Duy cười, dặn dò: “Bà nhớ đi ngủ sớm đó, không được lén xem kịch đâu nhé.”
Hứa Thục Hoa gật đầu: “Con lại từ chối người bác sĩ Trương giới thiệu phải không, mãi mới gặp được người có điều kiện tốt như vậy, lỡ may không tìm được nữa thì sao.”
Chúc Tòng Duy vén lại góc chăn cho bà: “Chờ bà hoá trị xong đã nhé.”
“Được”
_
Chúc Tòng Duy về tới Ôn Viên mới biết Ôn Trình Lễ đã về nước, nhưng tối nay anh không ăn cơm nhà, mà đang ở “Giang Sơn”.
“Giang Sơn” là một quán bar toạ lạc ở toà thành cổ mang phong cách xưa cũ, không mở cửa cho người ngoài, có thẻ hội viên mới đặt được. Nhiều người ở Ninh Thành lâu năm mới chỉ nghe đến tên chứ chưa một lần đặt chân vào.
Tối nay Ôn Trình Lễ tới cùng vài người.
Ghế lô đều là đồ cổ, bên trong có gắn một bức bình phong, trong lúc họ đang uống rượu, đằng sau bức bình phong xuất hiện một mỹ nhân đang biểu diễn đàn tỳ bà.
Bức bình phong gần như trong suốt, bầu không khí có chút mập mờ, người biểu diễn bên trong có thể nhìn thấy các ông lớn trên bàn, đối phương cũng có thể nhìn thấy cô ta.
Không hiểu sao, Ôn Trình Lễ lại nhớ tới bóng hình của Chúc Tòng Duy sau tấm rèm cửa sổ vào sáng hôm đó.
Chỉ là trước mắt lại không phải cố ý, ngày hôm đó bắt gặp được là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại không qua được con mắt rèn giũa trên thương trường của Lý tổng, anh ta nhíu mày, ngoắc tay gọi người biểu diễn bước ra.
Chu Lam lo lắng ôm đàn tỳ bà tới, ông chủ có dặn trong phòng này đều là người không thể đụng vào.
Lúc này khi cô ta vừa đàn một khúc có lia mắt nhìn từng người một, người trẻ tuổi nhất đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Lý tổng cười: “Tôi thấy cậu Ôn đang thiếu người rót rượu thì phải.”
Vừa rồi Ôn Trình Lễ còn đang phân tâm, đến khi định thần lại, anh bình tĩnh từ chối: “Không cần, không có nhạc thì hơi chán.”
Lý tiên sinh có chút bối rối, anh ta rõ ràng cảm giác được vừa rồi Ôn Trình Lễ chú ý đến bên kia, người đàn ông này còn có ý gì khác?
Anh chỉ đơn giản thưởng thức tài nghệ? Chà, anh Ôn vẫn tốt như ngày nào.
Lý tiên sinh thất vọng, anh ta còn tưởng sẽ được chứng kiến cảnh Ôn Trình Lễ phá giới. Anh ta quay sang nói với Chu Lam: “Cô quay lại tấu một khúc khác đi.”
Chu Lam gật đầu.
Ngoài mức lương cơ bản, cứ thêm một bài khác sẽ được thêm tiền boa hay lì xì của khách.
Trước khi rời đi, cô ta lén nhìn người trẻ tuổi, cảm thấy hơi tiếc vì mình vẫn chưa ngồi xuống được.
–
Buổi tối, màn đêm buông xuống càng lúc càng sâu.
Không nghĩ tới hôm nay trời nóng lại, buổi tối gội đầu xong, Chúc Tòng Duy ngồi hóng mát ngoài sân, mái tóc đen mượt tung bay.
Tóc dài nên khô chậm.
Hà Thục Hoa rất để ý mái tóc của cháu gái, bà còn dặn máy sấy sẽ làm hỏng tóc, nên sau này cô cũng có thói quen để tóc tự khô.
Chúc Tòng Duy đang nhắn tin với Phạm Trúc thì bất chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ bên ngoài. Âm thanh ấy quen thuộc, cô nhanh chóng nhận ra nó là gì.
Cô bước tới cửa trăng khuyết, đẩy nhẹ cánh cửa, ánh mắt liền bắt gặp một bóng người lững thững trên con đường phía trước, dường như đang tiến qua một cánh cửa trăng khác.
“Ôn tiên sinh,” cô cất giọng gọi.
Người ấy vẫn bước đi, chẳng hề ngoảnh lại. “Ôn Trình Lễ.”
Lần này, cô gọi cả họ tên anh, giọng dứt khoát hơn. Bóng dáng cao lớn kia khựng lại.
Anh quay đầu, ánh đèn bên đường khẽ hắt lên, làm nổi bật dáng vẻ trầm tĩnh và mạnh mẽ.
Khi bước lại gần hơn, gương mặt anh dần hiện rõ, đường nét sắc sảo như tạc.
“Cô như vậy là không lễ phép đó,” anh cất giọng trầm, ánh mắt sắc như dao khẽ liếc cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, mái tóc dài của Chúc Tòng Duy buông xõa, vài lọn nhẹ nhàng phủ trước trán. Cô đưa tay vén tóc ra sau tai, động tác tự nhiên nhưng lại vô tình làm dịu đi sự sắc bén trong ánh nhìn của anh.
Ôn Trình Lễ đứng trước mặt cô, dáng cao lớn chắn mất ánh sáng, khiến bóng tối trùm lên cô hoàn toàn.
Chúc Tòng Duy hơi sững lại, rồi vội nói với vẻ hối lỗi: “Vậy tôi sẽ gọi lại lần nữa… Ôn tiên sinh.”
Ở khoảng cách gần, mùi rượu thoang thoảng từ người anh dễ dàng lọt vào mũi cô, không quá nồng nhưng đủ để nhận ra.
Cô ngước lên, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh.
Chỉ một khoảnh khắc, cô như bị hút vào, cảm giác mất cảnh giác bất chợt khiến cô hơi bối rối quay mặt đi.
Có gì đó thật kỳ lạ.
Đôi mắt anh rất đẹp, kiểu mắt hoa đào mà cô thường thấy trên những gương mặt cô từng trang điểm, nhưng ánh mắt của anh hôm nay không còn lạnh lùng như trước. Chúng chứa đựng một sự dịu dàng, như đang thăm dò điều gì đó.
Có lẽ vì anh đang cúi đầu, Chúc Tòng Duy âm thầm suy đoán, nhưng cô cũng không chắc lắm.
“Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, tìm tôi có chuyện gì?” Giọng anh vang lên, vừa trầm vừa chậm, như khẽ đọng trong màn đêm tĩnh lặng.
Ôn Trình Lễ dễ dàng bắt gặp ánh mắt đang lảng đi của cô, môi anh nhẹ nhàng cử động “Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, tìm tôi có việc?”
Chúc Tòng Duy thật thà đáp: “Ừm… Phó giám đốc chỗ tôi đầ hiểu lầm lời nói trước đó của anh.”
Tâm tư bẩn thỉu?
Ôn Trình Lễ nghe vậy thì bật cười, đây chắc phải ghét lắm mới nói vậy: “Vậy cô đang mách lẻo với tôi?”
Chúc Tòng Duy lắc đầu, “Đương nhiên không phải.”
Ôn Trình Lễ lại hỏi: “Vậy tâm tư ông ta bẩn thỉu thế nào?”
Tốc độ nói của anh chậm hơn bình thường, giọng nói cũng trầm hơn rất nhiều, bên tai cô vang lên tiếng cười khe khẽ không rõ ràng, tựa như gió đêm, trêu chọc đầu quả tim.
Rõ ràng là một câu nói nghiêm túc, nhưng anh nói lại không nghiêm túc chút nào.
Chúc Tòng Duy ngừng xoa tai, dứt khoát nói một hơi: “Ông ta nghĩ chúng ta có quan hệ không đúng đắn. Tôi phủ nhận nhưng ông ta không nghe. Sau … Tôi cũng không giải thích nữa.”
Gương mặt lạnh lùng hơi thẹn thùng.
“Ồ, tại sao vậy?”
“Bởi vì Ôn tiên sinh là một tấm khiên tốt.”
“…”
Ôn Trình Lễ hít một hơi.
Không ngờ có một ngày anh bị lợi dụng, mà kẻ lợi dụng anh còn ở ngay trước mắt anh, không hề giấu diếm ý đồ.
Chúc Tòng Duy luôn cảm thấy ở trước mặt anh, mình rất dễ bị dụ khai ra hết sự thật.
Cô nhìn vẻ mặt của người đàn ông, nhưng không thấy chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng giải thích: “Trước đây ông ta muốn giới thiệu tôi với một người, hơn nữa lại là cấp trên, phiền phức lắm…”
Lời này nghe có vẻ ngụy biện không?
Bị một đôi mắt ngấn nước nhìn thẳng, Ôn Trình Lễ khó có thể không chú ý.
“Đừng nhìn nữa, tôi không tức giận.”
Chúc Tòng Duy thở phào, lòng như trút được tảng đá lớn. Nhưng tính tình anh tốt như vậy, cô không khỏi nghi ngờ, hỏi lại lần nữa: “Anh thật sự không tức giận sao?”
Có vẻ như không.
Ôn Trình Lễ nheo mắt, ý cười như lướt qua: “Muốn tôi tức giận đến vậy à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
“Cô thành thật thật đó.”
“…”
Chúc Tòng Duy cho là anh thật sự khen ngợi, nhịn không được hỏi: “Tại sao vậy?”
Ôn Trình Lễ thản nhiên nói: “Hôm nay tôi uống rượu, không muốn tức giận.”
Anh lười biếng thả lỏng.
“Có lệ thật.”
Chúc Tòng Duy nhớ lại lần trước anh ấy đã tự nhận xét mình là “ghê gớm thật”
Gió đêm thổi qua, làm tán trúc hai bên đường xào xạc. Cơn gió cũng mang theo chút hơi lạnh, xua tan đi phần lớn hơi men trong người anh.
Nghe những lời lấy lệ của cô như đang phàn nàn, anh vô cớ bật cười.
Chúc Tòng Duy khó hiểu nhìn anh, hỏi lại lần nữa: “Cho dù lần sau có xảy ra chuyện như vậy, anh cũng sẽ không tức giận?”
HẾT CHƯƠNG 5
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook