Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 78
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 78
Tại lối vào Tòa thị chính Seoul.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Seol Yun-hee cắn cắn môi và nhìn chiếc giỏ trên tay.
Bên trong giỏ là một hộp cơm trưa mà cô đã tỉ mỉ chuẩn bị. Yong-yong thở dài quan sát từ dưới chân cô.
“Chị nói thật đi, trung tâm Huấn luyện Thợ săn chỉ là một cái cớ, thực ra chị ở đây là để gặp mặt chủ nhân, phải không? Chị thậm chí còn chưa đọc xong cuốn sách kĩ năng nữa.”
“Này, chị chỉ ghé qua vì thuận đường thôi. Đồ ngốc!”
“Em đã nói với chị nhiều lần rồi, ngày hôm qua chủ nhân không nghĩ gì nhiều đâu.”
Seol Yun-hee nhớ lại bữa tối của ngày hôm qua.
‘Con quý giá hơn nhiều’.
Khuôn mặt của Seol Yun-hee vẫn trở nên đỏ rực mỗi khi cô nhớ lại câu đó.
Bởi câu nói đó mà mãi đến tận năm giờ sáng cô mới có thể chợp mắt.
Khi cô tỉnh dậy thì Do-jun đã đi làm mất rồi.
‘Miình chỉ ghé qua thôi.’.
Thực ra, cô cảm thấy có lỗi khi đã không thể nấu bữa ăn sáng nên cô đến đây để đưa hộp ăn trưa. Yong-yong nói rằng sẽ đưa hộp đồ ăn tới Trung tâm Huấn luyện Thợ săn gần Tòa thị chính Seoul vì nó cũng tiện đường đến chỗ tập.
‘Không thể tin được là mình dám để bố đi làm mà không dùng bữa sáng…. Mình tệ quá….. Nhưng may mà hôm nay là ngày nghỉ của học viện.’
Nghĩ tới việc Do-jun nhịn đói làm việc, cô lại cảm thấy có lỗi.
Hơn nữa việc này còn vi phạm điều khoản số 4 trong hợp đồng đã kí ở lần gặp đầu tiên.
Thình thịch.
Bọn họ đang tiến vào trong Tòa thị chính Seoul, đảo qua bảng thông tin trên bức tường.
Không khó để nhận ra Bộ phận Quản lý Vết nứt nằm trên tầng 7.
Nhưng cô vướng phải một chướng ngại.
“….Thang máy ở đằng kia.”
Một thang máy tốc độ cao ngay đằng sau dãy bàn làm việc.
Tại lối vào thang máy có một số hướng dẫn viên nữ và vài đội bảo vệ có trong danh sách đã đăng ký.
Dường như chỉ có nhân viên và viên chức mới có thể vào trong.
Seol Yun-hee đi tới bàn tiếp tân, nuốt nước bọt và nói với hướng dẫn viên nữ.
“Xin lỗi cho tôi hỏi….”
***
Behemoth lại tiếp tục tấn công vào trung tâm.
Với việc tìm hiểu về khu hướng dẫn, Cục Quản lý Thợ săn phát ngôn rằng ‘Cho đến nay nó vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.’.
Ngay lần đầu tiên phát sóng trên mạng đã thu tới hơn 300 triệu người xem…
Đã hai mươi mốt lần lặn được thực hiện dưới sự lãnh đạo của Cục Quản lý Thợ săn. Từ khi ở núi Sodaesan tỉnh Gangwon vào mười năm trước, xuất hiện một cái hố lớn, thứ được cho là các vết nứt cũng bắt đầu xuất hiện ngay lúc đó.
Từ khi ấy đến giờ, quá trình tiến công vào vùng trung tâm đó vẫn không vượt quá 1,4 phần trăm tiến độ.
Nhưng bây giờ Hội Behemoth đã tiên phong mở lại lần lặn và công bố tin tức đó ra bên ngoài.
Như giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Trên trang chính của cổng thông tin điện tử đầy rẫy những bài báo về lần lặn thứ 22 của Hội Behemoth.
Đối với công chúng, hoặc có lẽ đối với một phần nhỏ trên thế giới, khu trung tâm chỉ đơn giản là một khu vực vô danh mà thôi. Nhưng nó lại trở thành một thứ nghiễm nhiên khi mà nó đang được phát sóng trực tiếp trên m
Soạt.
Do-jun hơi ngả lưng dựa vào ghế và nhìn vào màn hình của Kwon Hyuk-soo ngồi bên cạnh anh.
Với hai màn hình, một màn hình để cho công việc còn màn hình kia đang diễn ra buổi phát sóng.
Và tất nhiên không chỉ Kwon Hyuk-soo, tất cả nhân viên trong Bộ phận Quản lý Vết nứt đều đang ở vị trí riêng của mình.
Với đôi mắt thâm quầng, họ đang nín thở dõi theo buổi phát sóng.
Có vẻ họ đã thức thâu đêm mà không thèm ngủ.
Buổi phát sóng bắt đầu từ chín giờ tối Chủ nhật và đã phát sóng hơn 14 giờ.
Những phòng chat và chức năng tài trợ đã bị khóa. Chủ của buổi phát sóng, Hội Behemoth vẫn đang nói chuyện với người xem, nhưng người xem không thể rời mắt khỏi anh ta.
“Quản lí, anh nhìn này. Cái hồ này được gọi là Hồ Tạo Tác. Rất nhiều tạo tác đang ngủ say ở bên trong hồ. Nhìn tôi đi, nó không tuyệt sao?”
Cha Ye-ji ồn ào hướng màn hình điện thoại của mình về phía Do-jun.
Lúc này, ở bước đầu tiên của khu hướng dẫn, Hội Behemoth đang trong quá trình câu vật phẩm trong Hồ Tạo Tác. Nhưng lại không thấy bóng dáng của Tushitala đâu.
“Gì… Tôi không cần xem đâu.”
Quá trình dường như trở nên bình yên hơn khi không có sự xuất hiện của Tushitala.
“Anh không có hứng thú sao, quản lý?”
Mặc dù nó không phải là vết nứt khác nhưng đây là một buổi phát sóng từ trung tâm tên là Sự kết thúc của vết nứt.
Cha Ye-ji nghiêng đầu khó hiểu trước thái độ của Do-jun, hình như anh chẳng có tí hứng thú gì với buổi phát sóng này.
Theo một cách nào đó thì điều này là bình thường.
Vì Do-jun cũng đã một lần phải trải qua mấy việc này và phương pháp tiến công cũng là được anh vạch ra.
“Không, Hồ Tạo Tác…. nó thú vị mà.”
“….Anh không còn từ gì để diễn đạt à? Thật luôn ấy, đôi khi quản lý cứ như trên mây vậy.”
“Được rồi. Cô cứ xem đi. Tôi phải làm việc rồi.”
“Vâng.”
Cha Ye-ji không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại chỗ của mình.
Do-jun bắt đầu viết cho xong báo cáo về bản đồ của hầm ngục của vết nứt cấp C ở Đại học Dongguk.
Sau một lúc, anh ngừng lại việc gõ trên bàn phím.
‘Và giờ….’
Do-jun kết nối với hệ thống quản lý vết nứt và vào tab.
Rồi tên của vết nứt được đánh dấu bằng màu đỏ xuất hiện.
Có nghĩa là tuần tra và kiểm tra.
“Cô Ye-ji.”
“Vâng, Quản lý.”
“Lát nữa cùng đi ăn nhé, và ta sẽ đi tuần tra vào buổi chiều. Có một vết nứt cấp E ở trung tâm huấn luyện, nhưng chúng ta chưa kiểm tra nó một tháng rồi, vậy nên chúng ta cần phải đi.”
Mặc cho cô ấy còn đang mãi xem buổi phát sóng.
Cô ấy vẫn gật đầu lia lịa với đôi mắt lấp lánh trước lời nói của Do-jun.
Đó cũng là vì gần đây cô và Do-jun hiếm khi đi vào vết nứt nào đó.
“Vâng! Em sẽ đi ạ!”
“Thế khoảng hai giờ chiều gặp lại nhé…”
Sau đó…
Điện thoại văn phòng của Do-jun đổ chuông.
Là điện thoại từ bàn tiếp tân ở tầng 1.
“Vâng, tôi là Lee Do-jun của Bộ phận Quản lý Vết nứt.”
***
Tại một phòng họp ở Bộ phận Quản lý Vết nứt.
Seol Yun-hee ngồi xuống ghế, nhìn quanh cả văn phòng của Bộ phận Quản lý Vết nứt qua tấm kính trong suốt ngăn cách với căn phòng. Đây là lần đầu tiên cô tới đây nên cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cạch.
Cánh cửa phòng họp mở ra và Do-jun bước vào.
Anh pha trà rồi đựng trong cốc giấy cho Seol Yun-hee.
Tiếp tân nói rằng Seol Yun-hee muốn lái xe đi, nhưng cô ấy không thể để khách hàng lấy xe đi, nên Do-jun phải xử lý.
“Cám ơn bố.”
“Tại sao con lại ở đây?”
“Hôm nay trường con được nghỉ. Thành ra con định đến Trung tâm Huấn Luyện Thợ săn, sẵn con có đi ngang qua nên con mang bữa trưa đến cho bố luôn…”
Trung tâm Huấn luyện Thợ săn.
Đây là một loại sân huấn luyện bên trong Cục Quản lý Thợ săn để các thợ săn có thể trau dồi kỹ năng hoặc kỹ năng thực chiến của họ. Những thợ săn có thẻ ID, thẻ ID tạm thời hoặc học viên của Học viện có thể sự dụng sân tập này miễn phí, vì thế nó khá phổ biến trong giới thợ săn.
“Nhưng sao đột nhiên lại có hộp cơm trưa…”
Bữa trưa có thể ăn trong căng tin hoặc ở ngoài.
Seol Yun-hee biết điều đó vậy nên trước đây cô chưa từng mua hộp ăn trưa.
Do-jun ngạc nhiên cũng phải khi mà Seol Yun-hee bất chợt đến đây với hộp cơm trưa.
“Hộp cơm trưa này Cô chủ nhỏ đã làm hộp cơm trưa này trong một tiếng rưỡi đó chủ nhân. Tôi đoán là cô chủ nhỏ áy náy vì đã ngủ quá giấc và không thể nấu bữa sáng cho ngài. Thế nên xin ngài đừng từ chối và hãy nhận lấy nó ạ.”
“Car..Carcier!”
Seol Yun-hee như sắp khóc nhìn Carcier.
Do-jun lúc này mới hiểu tại sao Seol Yun-hee lại mang hộp cơm trưa tới cho anh.
Anh không nghĩ việc đó là cần thiết nhưng anh cũng không nói ra làm gì.
“Con nói là con sẽ đến trung tâm huấn luyện đúng không? Chiều nay đi với bộ nhé.”
“Được ạ…?”
“Ừ, Bố cũng có việc quanh đó nữa.”
Khuôn mặt Seol Yun-hee trở nên sáng bừng.
***
Sau bữa trưa.
Bọn họ cùng lên taxi đến Trung tâm Huấn luyện Thợ săn.
….
Seol Yun-hee, Yong-yong, Carcier và Cha Ye-ji ngồi ở ghế sau.
Do-jun thì ngồi ở ghế lái phụ.
Có một bầu không khí ảm đảm bao trùm bên trong xe.
Seol Yun-hee và Cha Ye-ji, mỗi người đều giữ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Cùng lúc đó, Yong-yong và Carcier bị kẹp ở giữa cảm thấy như chúng đang bị đè ép bởi bầu không khí nặng nề ngay bên cạnh chúng. Chỉ có Do-jun là đang loay hoay với cái space tab mà không cảm nhận được bầu không khí khác thường này (?).
Vết nứt cấp E, nơi có những tinh linh cấp thấp nhất xuất hiện với bốn thuộc tính: nước, lửa, gió và đất.
Nhưng có rất ít thợ săn đi săn trong vết nứt này.
So với cấp độ của tinh linh thì chúng khó bắt hơn nhiều, và cũng không có thêm phụ phẩm nào rơi ra ngoại trừ đá Mana.
“Thợ săn Ye-ji.”
“Vâng, quản lý.”
“Lăng Tinh Linh rộng hơn so với những vết nứt khác nên nó có thể sẽ mất nửa ngày để đi xem xét xung quanh đấy. Chắc là cô phải làm thêm giờ đó, có được không?”
Bên trong Lăng Tinh Linh có bốn cổng vào tương ứng với mỗi thuộc tính, và Do-jun dự là sẽ đảo qua tất cả những nơi đó trong ngày hôm nay.
Nếu Cha Ye-ji có thời gian biểu khác thì việc này sẽ diễn ra khá lâu.
“Vậy tôi được hẹn hò với quản lý cả chiều hôm nay á.”
“Không phải hẹn hò, là tuần tra.”
Thịch.
Nghe câu nói đó của Cha Ye-ji, Seol Yun-hee đang ngồi nhìn ra ngoài qua cửa xe, đôi vai khẽ nhúc nhích.
Yong-yong có thể chắc chắn được rằng đôi tay của Seol Yun-hee đang run lên.
Nhìn hình ảnh khuôn mặt của Seol Yun-hee phản chiếu trên cửa kính, trán của cô đang nhăn lại. Yong-yong coi như chưa nhìn thấy gì.
Có thể thấy được cô ấy khá khó chịu.
Nhưng Seol Yun-hee không nói gì được vì đây đúng chỉ là buổi hẹn của hai người họ, còn cô chỉ là cùng đường với họ thôi.
“Chủ nhân, chúng tôi có thể đi cùng ngài không?”
“…Gì vậy, Yong-yong?”
Seol Yun-hee đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên quay lại nhìn Yong-yong.
Yong-yong nháy mắt với cô và giơ ngón cái lên.
Tất nhiên đó là ngón chân chứ không phải ngón tay.
***
[Vào Lăng Tinh Linh]
Những gì có thể thấy khi mới vào Lăng Tinh Linh là một khoảng trống lớn.
Và ở phía trước đó là những bức vẽ của bốn thuộc tính nước, lửa, gió và đất ở trên cùng của từng cánh cổng.
Sẽ có bốn cánh cổng.
Không, nó đã từng như thế.
…Đây.. Chỉ có một cánh cổng duy nhất.
Yong-yong bắt đầu bước về phía cánh cổng như thể cậu ta bị thứ gì đó ám vào. Cậu ta nhìn vào bức vẽ một người phụ nữ tuyệt đẹp đang nhắm mắt và chắp tay lại ở phía trên đỉnh của cánh cổng.
Do-jun vẫn nhìn vào Yong-yong.
Anh ấy dường như biết điều gì đó.
“Chẳng lẽ là Ragheim?”
“Ragheim là gì?”
Cha Ye-ji hỏi.
Và Carcier trả lời câu hỏi đó thay vì Yong-yong.
“Tinh Linh Vương, Ragheim. Bà ấy là tinh linh đầu tiên, là mẹ của tất cả các linh hồn.”
“Tinh Linh Vương…. Quản lý, đây không phải là một vết nứt cấp E sao?...”
“Đúng thế. Đây là vết nứt cấp E. Nhưng… nó đã thay đổi.”
Bản đồ đã thay đổi.
Họ chưa từng thấy sự việc này trước đây.
Nó đã biến thành một vết nứt mới.
‘Từ khi nào chứ?’
Lăng Tinh Linh là nơi săn bắn không được phổ biến.
Vì thế các thợ săn hiếm khi đến đây.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng chắn một điều là nó đã thay đổi.
Ối!
Một luồng ánh sáng tỏa ra từ bên trong cánh cổng.
“Bà muốn chúng tôi vào trong đó sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook