Bạn Cùng Phòng Là Gay - Độ Hải Bất Thị Y Sinh
Chương 1: 01. Bạn cùng phòng 8 năm của tôi bỗng nhiên trở thành gay

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hôm nay tôi gặp phải một chuyện đúng là cạn lời.

 

Người bạn thân nhất suốt chín năm qua kiêm bạn cùng phòng của tôi bất ngờ come out.

 

Điều làm tôi sốc không phải là việc cậu ấy là gay, mà là chuyện cậu ấy không hề thích tôi.

 

Lúc cậu ấy nói cậu ấy thích đàn ông, tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe một lời tỏ tình rồi. Ai ngờ câu tiếp theo lại là bạn trai cậu ấy muốn cậu ấy dọn ra ngoài để sống chung với hắn.

 

Tôi mà hiểu lầm cũng không phải do tôi tự luyến hay mắc bệnh tưởng bở gì đâu, mà đơn giản là vì cậu ấy đối xử với tôi quá tốt luôn.

 

Từ hồi năm nhất đại học, bọn tôi đã quen nhau, rồi năm hai trở thành bạn cùng phòng. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng ở lại thành phố này làm việc và tiếp tục thuê nhà chung. Bao nhiêu năm nay, cậu ấy luôn chăm sóc tôi tận tình, gần như cái gì tôi cần là cậu ấy giúp ngay, chu đáo đến mức tôi chẳng phải lo lắng gì cả.

 

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đó là tình yêu, vì đã quen với cách sống như vậy quá lâu nên tôi chưa từng để tâm. Nhưng đến khi biết cậu ấy thích đàn ông, thật khó để nói tôi không suy nghĩ theo hướng ấy được.

 

Mà tôi tự thấy điều kiện của mình cũng không đến nỗi nào. Mẹ tôi gần đây còn giục tôi đi xem mắt, mấy cô gái cũng có vẻ thích tôi, thậm chí tôi cũng không thiếu người theo đuổi.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi tuyệt đối không phải kiểu người chỉ biết hưởng thụ sự quan tâm của người khác, lại càng không xem đó là điều hiển nhiên.

 

Gia đình tôi khá giả, còn bạn cùng phòng thì xuất thân từ nông thôn, hồi đại học lúc nào cũng chật vật. Đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn phải gửi tiền về cho gia đình, nên tình hình tài chính cũng chẳng dư dả gì.

 

Thế nên từ hồi năm hai, tôi đã chủ động giúp đỡ cậu ấy rất nhiều. Mỗi lần đi chơi với nhau, tôi luôn chủ động trả phần lớn chi phí, tiền thuê nhà tôi cũng đóng nhiều gấp đôi cậu ấy.

 

Cậu ấy là kiểu người rất chu đáo, lo liệu mọi thứ trong nhà rất tốt, nấu ăn cũng ngon mà càng ngày càng giỏi hơn. Nhờ có cậu ấy mà tôi chưa từng cảm thấy cuộc sống bôn ba ở thành phố này quá vất vả.

 

Vì tất cả những lý do đó, tôi mới nghĩ rằng cậu ấy thích tôi sau khi cậu ấy come out. Và cũng chính vì vậy mà khi biết cậu ấy không thích tôi, tôi cảm thấy cực kỳ bất ngờ.

 

Đã năm năm kể từ khi tốt nghiệp, cũng là năm năm chúng tôi thuê nhà cùng nhau. Tôi vẫn luôn hài lòng với cuộc sống này, thậm chí có lẽ đã coi cậu ấy như người thân vậy.

 

Vậy mà cậu ấy không chỉ giấu tôi chuyện xu hướng tính dục mà còn lén lút có bạn trai. Giờ còn không một lời báo trước lại muốn dọn ra ngoài sống với một gã đàn ông mà tôi còn chưa từng gặp?!

 

Cậu ấy xem tôi là gì chứ?

 

Dù không thích tôi đi nữa thì cũng không thể đối xử vô tình như thế với một người bạn đã quen chín năm được chứ?!

 

Nhìn cậu ấy cúi gằm mặt xuống, dùng đũa bới tới bới lui mấy hạt cơm còn sót lại trong bát, tôi bực không chịu nổi.

 

"Cậu là gay à?"

 

"Ừm." Cậu ấy vẫn không nhìn tôi, chỉ gật đầu ngắn gọn.

 

"Có bạn trai rồi?"

 

"Ừm."

 

"Muốn dọn ra ngoài?"

 

"Ừm."

 

"Sống chung?" Tôi càng hỏi giọng càng khó chịu.

 

"Phải."

 

"Không định giải thích gì sao?"

 

Cuối cùng cậu ấy cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh ánh nước như sắp khóc đến nơi.

 

Tôi biết cậu ấy vốn là người nhạy cảm, dễ xúc động, cũng dễ khóc, nên trước giờ tôi luôn cố gắng quan t@m đến cảm xúc của cậu ấy. Nhưng lúc này, tôi không thể kìm chế nổi nữa.

 

Tôi cảm thấy mình bị phản bội.

 

"Giải thích? Giải thích cái gì?"

 

"Giải thích xem tại sao đột nhiên thích đàn ông, lại lặng lẽ có bạn trai không thèm nói với ai, rồi bây giờ còn bất ngờ muốn dọn ra ngoài sống chung với gã ta nữa!" Tôi hít một hơi thật sâu rồi hỏi tiếp, "Bọn mình quen nhau chín năm rồi, cậu quen gã kia được bao lâu hả?"

 

Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, nước mắt long lanh như sắp tràn ra nhưng vẫn cố giữ lại: "Cậu đang giận cái gì?"

 

Tôi giận cái gì á?

 

Giận cậu ấy là gay? Giận cậu ấy có người yêu? Giận cậu ấy muốn dọn đi? Giận cậu ấy phản bội tôi?

 

Tôi không tìm được câu trả lời chính xác, thế nên tôi giận tất cả mọi thứ.

 

Tôi giận vì cậu ấy là gay, phá nát giấc mơ hai nhà sáu người sau này cùng đi du lịch, đập tan hy vọng được làm cha đỡ đầu của con cậu ấy.

 

Tôi giận vì cậu ấy lẳng lặng có người yêu, bỏ tôi lại một mình, cô đơn như một con chó hoang cô độc.

 

Tôi giận vì cậu ấy đột nhiên muốn dọn ra ngoài, trong khi trước đây còn thừa nhận rằng cuộc sống của hai đứa như bây giờ hoàn toàn hợp ý cậu ấy.

 

Tôi giận vì cậu ấy phản bội tôi, phản bội tình bạn chín năm của bọn tôi, phản bội liên minh độc thân mà chúng tôi đã xây dựng, phản bội cái tổ ấm nhỏ bé này.

 

Tôi sắp tức chết rồi, vậy mà cậu ấy còn hỏi tôi "Cậu giận cái gì?" nữa.

 

Tôi thành thật đáp: "Giận hết!"

 

Cậu ấy áy náy: "Xin lỗi vì đã giấu cậu chuyện này lâu như vậy. Nếu cậu không chấp nhận được thì tớ dọn ra ngoài cũng tốt. Dù sao cậu cũng sắp kết hôn rồi, hai đứa mình cũng không thể ở chung lâu hơn nữa."

 

Nói xong, cậu ấy liền đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

 

Hình như cậu ấy hiểu lầm rồi, nên tôi lập tức vươn tay ngăn cậu ấy lại: "Tớ không phải không chấp nhận chuyện cậu thích đàn ông, mà là không muốn cậu dọn đi. Hai người bên nhau bao lâu rồi? Có cần gấp gáp sống chung như thế không? Với lại, ai bảo tớ sắp kết hôn?"

 

Cậu ấy liếc nhìn tôi đầy bất lực: "Không phải cậu vẫn đi xem mắt sao? Sớm muộn gì cũng sẽ ổn định thôi."

 

"Thế thì chờ tớ ổn định rồi hẵng đi chứ!"

 

"Anh ấy không chờ được."

 

...

 

Cuộc nói chuyện lần đầu tiên của bọn tôi kết thúc trong không khí chẳng vui vẻ gì.

 

Tôi quay về phòng, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi. Ngoài trách cậu ấy vô tình vô nghĩa, tôi chẳng còn cách nào khác để trút giận, đành phải đổ hết bực tức lên cái gã bạn trai bí ẩn mà tôi chưa từng gặp mặt.

 

Miệng thì mắng gã cả trăm cả ngàn lần, nhưng tôi vẫn không kìm được tò mò. Tôi thật sự muốn xem rốt cuộc là loại người thế nào mà có thể trói chặt được Lý Việt Trạch (bạn cùng phòng của tôi) đã sống nhẫn nhịn suốt hơn hai mươi năm qua?

 

Đã thế còn muốn kéo cậu ấy ra khỏi tôi, một người bạn thân đã gắn bó suốt chín năm? Chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì!

 

Ngày hôm sau, tôi cảm thấy phải tiếp tục giữ lửa giận để Lý Việt Trạch biết rõ lập trường của mình.

 

Từ sáng sớm ra khỏi nhà, tôi giữ gương mặt lạnh băng không nói một lời. Đến tối, tôi không về nhà ăn cơm cũng chẳng thèm nhắn tin báo trước.

 

Lúc tôi về thì đã khuya lắm rồi. Vừa bước vào cửa, tôi thấy cậu ấy đang rót nước trong bếp. Tôi vẫn giữ thái độ bơ cậu ấy, tự làm việc của mình.

 

Vậy mà cậu ấy vẫn như mọi khi, còn dịu dàng hỏi tôi sao không về ăn cơm cũng không nhắn tin cho cậu ấy.

 

Biết rồi còn hỏi, thật đáng ghét!

 

Lúc tắm, tôi chợt nhận ra mình thật ấu trĩ. Đã quen cậu ấy suốt chín năm, vậy mà vẫn chỉ biết giận dỗi một mình.

 

Tôi còn không rõ tính Lý Việt Trạch sao? Cậu ấy là một người hiền lành đến mức chẳng bao giờ cãi nhau với ai cả.

 

Mỗi lần tôi giận dỗi, cậu ấy sẽ luôn nhẫn nhịn tôi, luôn làm mọi thứ để xoa dịu cơn giận của tôi. Nhưng nếu bị tôi hắt hủi quá nhiều lần, có lẽ sau này cậu ấy sẽ không dám chủ động đến gần tôi nữa.

 

Cách tôi đang làm bây giờ hoàn toàn chỉ khiến cậu ấy ngày càng rời xa tôi hơn.

 

Rõ ràng mục đích của tôi là giữ cậu ấy ở lại, khiến cậu ấy từ bỏ ý định sống chung với tên bạn trai kia cơ mà!

 

Hoặc là cậu ấy chia tay hắn, hoặc là nghĩ lại tình bạn chín năm của hai đứa mà ở lại với tôi.

 

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải bảo vệ cuộc sống của mình!

 

Dùng tình cảm để thuyết phục, dùng lý lẽ để tác động; Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

 

Tôi chủ động phá băng, gõ cửa phòng cậu ấy, nghiêm túc hỏi: "Bao giờ cậu dọn đi? Trước khi dọn thì cho tớ gặp bạn trai cậu trước đã chứ?"

 

Tốt nhất tên đó nên là một kẻ nghèo kiết xác, như thế thì sống chung sẽ làm giảm chất lượng cuộc sống của Lý Việt Trạch. Đến lúc đó, nếu tiền bạc không giúp ích gì, lại còn phải để cậu ấy chăm lo mọi thứ, vậy thì tôi sẽ có lý do chính đáng để ngăn cậu ấy bước vào hố lửa này!

 

Cậu ấy mơ màng gật đầu: "Chắc tháng sau, cũng không vội. Khi nào cậu rảnh, tớ sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau."

 

Ừm, còn một tháng lận, vậy là tôi vẫn có thời gian vạch kế hoạch tác chiến.

 

Tôi và cậu ấy chốt thời gian gặp mặt xong, liền quay về phòng.

 

Và thế là đêm nay, một kế hoạch vĩ đại ra đời: Giữ chân Lý Việt Trạch!

 

Kế hoạch thứ nhất: Tìm ra lý do khiến hai người họ không thể sống chung!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương