Bạch Nguyệt Quang Của Tôi Là Trà Xanh
-
Chương 5: Chương 5
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Rơi xuống rồi, khói bụi rớt đầy đất.”
Nghe thấy tiếng động, từ trên lan can thò ra một bàn tay trắng bệch run rẩy, kéo theo nhiều khói bụi giống như tro tàn lả tả rơi xuống.
Người đứng phía dưới suýt nữa bị rơi trúng, tức giận chửi: “Mẹ nó, muốn tìm chết hả? Rơi trúng ông mày đây này!”
Nằm trên giường, Hồ Chi bật cười, chống tay ngồi dậy.
“Về rồi à? Rốt cuộc có phải mười tám centimet thật không?”
"Phi! Mười tám cái đầu tao! Tao thấy chỉ có tám centimet thì có!" Trần Phương Viên nhăn mặt khinh bỉ, giọng the thé kéo dài từng chữ, tràn đầy sự chán ghét và bất mãn: “Còn mẹ nó, chỉ được mỗi cái cơ bắp, cắm vào rồi mà bà đây cũng chẳng cảm nhận được gì!”
Hồ Chi cười ha ha: “Chẳng lẽ do mày quá lỏng?”
"Nói bậy!" Trần Phương Viên trừng mắt: “Bà đây chặt đến mức cây kim cũng không chui lọt!”
Hồ Chi vừa bò xuống khỏi lan can vừa lắc đầu: “Đã nói rồi, hẹn tình một đêm trên mạng không đáng tin mà.”
Trần Phương Viên có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, vừa lấy khăn giấy từ trong túi xách ra lau bụi trên sàn vừa càu nhàu: “Nếu mày chịu ụ tao, tao còn phải đi hẹn tình một đêm à? Đúng là mắt mù! Một mỹ 0 xinh đẹp như tao ở ngay bên cạnh, vậy mà cứ nhất quyết đuổi theo trai thẳng!”
Vừa dứt lời, tâm hồn hóng hớt của Trần Phương Viên lập tức bùng cháy. Hắn ngẩng đầu, vội vàng hỏi: “Ai ai, hôm nay không phải mày đi chụp cảnh SM của Trương Kỳ Nghiêu sao? Thế nào rồi?”
"Mày muốn xem à?" Hồ Chi cúi xuống nhìn hắn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, hoàn toàn khác hẳn ngày thường.
Trần Phương Viên gật đầu liên tục: “Muốn, muốn xem!”
"Hừ." Hồ Chi hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói, càng làm lòng hiếu kỳ của Trần Phương Viên sôi sục.
“Nằm mơ đi, không cho xem.”
"Mẹ nó chứ! Tao chỉ liếc một cái thôi mà!" Bị trêu chọc, Trần Phương Viên lập tức nhảy dựng lên như con thỏ bị giẫm đuôi, suýt nữa va vào cằm Hồ Chi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại làm bộ đáng thương, năn nỉ: “Anh, cho em xem đi mà, mông em còn ngứa ngáy đây này, cho em đỡ thèm chút đi.”
“Cậu ấy có lộ hàng đâu, mày lên cơn cái gì?”
"Chậc, đúng là... chẳng biết thưởng thức gì cả." Trần Phương Viên bĩu môi, lắc đầu cảm thán: “Anh Nghiêu của tao, cơ bụng với cơ lưng kia, chỉ cần nhìn một cái là tao muốn hóa thân thành tấc vải trên người cậu ấy rồi! Nếu cậu ấy chịu chơi với tao một đêm, tao nguyện giảm thọ mười năm!”
Nói rồi, hắn huých khuỷu tay vào người Hồ Chi, cười đầy ẩn ý: “Này, mày thấy hàng của cậu ấy chưa? Lớn không?”
Hồ Chi nghe mà không nhịn được nhớ lại cảnh tượng đã thấy trong Mật Thất hôm nay — chính xác mà nói, từ trước khi Trần Phương Viên quay về, những hình ảnh đó đã không ngừng tua đi tua lại trong đầu y.
Những đoạn hình ảnh nóng bỏng ấy khiến đầu óc và cả thứ bên dưới của y cùng nhau căng lên, nóng rực, buộc phải rít một hơi thuốc để bình tĩnh lại.
Cảm giác này có chút giống khi xem phim G, vừa kích thích vừa không hoàn toàn chân thực. Dù coi Trương Kỳ Nghiêu là anh em, nhưng Hồ Chi cũng không ngăn nổi bản thân thoáng có ý nghĩ đen tối về cơ thể bạn mình. Thế nhưng, khi nghe Trần Phương Viên nói những lời hạ lưu đó, y lại bỗng thấy bực bội không hiểu vì sao — giống như thứ tốt mà chỉ y biết nay lại bị người khác dòm ngó vậy.
Hồ Chi cười lạnh: “Lớn hay không cũng chẳng liên quan đến mày, cậu ấy yêu thầm tao cơ.”
Trần Phương Viên bị chọc tức đến nghẹn họng, mặt tràn đầy vẻ không cam lòng: “Đồ trà xanh! Biết cậu ấy thích mình mà còn giả vờ làm anh em với cậu ấy! Trương Kỳ Nghiêu đúng là mù rồi, một người tốt như tao thì không thích, lại cứ phải đi thích cái loại dối trá làm màu như mày!”
Hồ Chi đắc ý cười một tiếng, hoàn toàn không cảm thấy có chút cắn rứt lương tâm nào.
Đúng vậy, y đã biết từ lâu rằng Trương Kỳ Nghiêu thích mình, thậm chí ngay từ năm nhất đại học đã rõ ràng. Ánh mắt Trương Kỳ Nghiêu nhìn y cứ như phạm nhân lao động cải tạo suốt 50 năm chưa từng thấy qua phụ nữ — nói vậy có hơi khoa trương, nhưng tóm lại là nhiệt tình, cháy bỏng đến mức khiến người ta không thể không nhận ra.
Hồ Chi, một người đã nhận thức rõ xu hướng tính dục của mình từ trung học, một gay đạt chuẩn đến không thể đạt hơn, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra Trương Kỳ Nghiêu cũng là gay.
Lẽ ra hai người ít nhất cũng có thể trở thành bạn giường, thế nhưng cuối cùng lại chỉ dừng lại ở mối quan hệ "anh em", tất nhiên là có nguyên nhân.
Ban đầu, chính Hồ Chi là người chủ động tiếp cận Trương Kỳ Nghiêu, y muốn thử xem xu hướng tính dục của đối phương ra sao. Nhưng không ngờ rằng, chàng trai vừa mới xác định mình là người đồng tính như Trương Kỳ Nghiêu lại vì sợ hãi và bất an mà nói dối về điều đó trước mặt y. Hồ Chi vô cùng khinh thường điểm này, vì thế sau đó dần dần xa cách cậu.
Thế nhưng, tình cảm thầm lặng của Trương Kỳ Nghiêu dành cho y lại ngày càng sâu đậm. Cậu thậm chí còn cố tình chọn chung lớp chỉ để có cơ hội vào cùng nhóm làm bài tập với y.
Lúc đầu, Hồ Chi tiếp cận Trương Kỳ Nghiêu chỉ với suy nghĩ đơn giản — tận dụng tên này làm bài nhóm. Nhưng về sau, y bất ngờ nhận ra cậu thật sự không tệ — trượng nghĩa, phóng khoáng, là một người đàn ông có trách nhiệm và luôn giữ lời hứa.
Chỉ tiếc rằng, vào thời điểm ấy, trái tim y lại đặt ở một người khác — Hạ Nham, đàn anh khóa trên, một tên trai thẳng còn để ý ngoại hình hơn cả gay. Để dập tắt hy vọng của Trương Kỳ Nghiêu, Hồ Chi không chút do dự nói thẳng điều đó với cậu. Không ngờ, Trương Kỳ Nghiêu lại nghiêm túc thề thốt rằng tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này với bất kỳ ai.
Chính vì chuyện đó, Hồ Chi bỗng cảm thấy Trương Kỳ Nghiêu có chút đáng thương. Sau sự kiện ấy, quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết hơn, thật sự biến thành anh em tốt. Hồ Chi thoải mái tận hưởng sự quan tâm của Trương Kỳ Nghiêu, đồng thời cũng vô thức trở thành một trà xanh chính hiệu.
"Cậu ấy thích tao, tao có cách nào khác đâu." Hồ Chi cố gắng không cười quá khoa trương, nháy mắt với Trần Phương Viên, giả vờ quan tâm: “Có khi nếu mày bớt lẳng lơ đi một chút, cũng sẽ có người thích đấy.”
"Đậu!" Trần Phương Viên phẫn nộ chửi: “Đậu đậu đậu đậu đậu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook